Thế Hôn
Chương 302 : Suy nghĩ
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
“Nghe nói là chức Giáo thư lang, chúc mừng Nhị tẩu.”
Khang Thị cùng Lâm Cẩn Dung đi đến chỗ không người, thân thiết cầm tay nàng,
thấp giọng nói: “Nhị tẩu, ta đến nhà này thời gian mặc dù không lâu, nhưng cũng
biết tẩu là người khoan hồng độ lượng, tẩu đối đãi tốt, ta vẫn đều nhớ kỹ, là
thật tâm thật lòng thay tẩu cao hứng.” Nói đến chỗ này, liền cười cười: “Đương
nhiên, ta nói với tẩu lời này, cũng không phải bởi vì Nhị ca thi đỗ, mới cố ý
làm vậy, lời này đã sớm cất giấu trong lòng, hôm nay cơ duyên xảo hợp, có thể
nói ra với tẩu thôi.”
Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của
nàng, cười nói: “Ta đối tốt cũng vì chính bản thân người đó. Nhân phẩm tốt,
cách làm người tốt, mới có thể khiến ta đối tốt với bọn họ.”
Khang Thị nghe xong lời này, trong lòng cũng là thập
phần thoải mái, không khỏi thăm dò nói: “Nhị tẩu, nếu đã nói đến nước này, ta
không khỏi muốn nói với tẩu suy nghĩ trong lòng. Nếu tẩu nghe xong thấy được,
nhớ rõ là ý tốt của ta, nếu thấy không được, thì cứ quên đi.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Muội nói đi.”
Khang Thị nhìn thẳng mắt nàng, gằn từng tiếng nói:
“Con nối dõi quan trọng hơn, Nhị tẩu nếu có biện pháp, trăm ngàn lần phải thừa
dịp Nhị bá trở về nhà lần này, nói động các trưởng bối, tùy ý hắn, đừng phạm hồ
đồ, nói cái gì ở lại trong nhà hầu hạ trưởng bối, vài thứ kia đều là phù phiếm
thôi.”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi. Khang Thị vẫn
đáng yêu quang minh giống như kiếp trước. Lúc trước Lục Kinh độc chết Lục Luân,
phu thê vốn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn hại cùng tổn hại, Khang Thị cũng
dám tỏ vẻ hèn mọn phản đối, kể lại tình hình thực tế cho nàng biết, cũng không
sợ bởi vậy khiến Lục Kinh mất vui. Nay đích tôn cùng Nhị phòng ích lợi chi
tranh đến tình trạng này, đổi lại là người khác chỉ sợ sẽ hoài nghi lời này là
dụng tâm kín đáo, muốn mượn việc nàng không có con nối dõi, nhân cơ hội gây
xích mích nàng, để nàng đi theo Lục Giam, giành lại quyền quản lý, mượn cơ hội
xuất đầu lộ diện.
Nhưng từ góc độ tự hỏi, lời này của Khang Thị thật sự
thay nàng lo lắng. Nếu không có con nối dõi, dù đối với trưởng bối hiếu kính,
nắm nhiều tiền trong tay thì thế nào? Đối với nữ nhân mà nói xác thực đều là
phù phiếm, lòng người biến chuyển, tình yêu của trượng phu quá mức hư vô mờ
mịt, không thể dựa vào cũng không đáng tin cậy, con nối dõi mới là quan trọng
nhất. Tuy Lâm Cẩn Dung hiện tại chưa nghĩ xa như vậy, cũng hiểu sự thật bên
Chỉ không biết người Lục gia là muốn để nàng an bài
người đi hầu hạ Lục Giam, hay là muốn dùng phương thức giống như kiếp trước,
ngầm an bài người lên giường, làm cho nàng không thể không chấp nhận sự thật
đây. Mà Quế Viên, có còn có lá gan dám làm việc đó sau lưng nàng nữa hay không?
Quế Viên trong lòng hướng về Lục Giam là khẳng định, bằng không mấy ngày nay,
thời điểm hai mẫu tử thân phận xấu hổ như thế đều chưa từng đề cập qua một câu
rời đi, hoặc là cầu nàng an bài làm việc khác gì đó.
Lâm Cẩn Dung nghĩ đến đây, không khỏi quay đầu nhìn
thoáng qua Quế Viên ngồi ở một bên cúi đầu, cần cù thật thà thay nàng làm hài.
Nhận thấy ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, Quế Viên mẫn cảm
ngẩng đầu lên, mang theo vài phần kinh hoảng nhìn nàng một cái, lại nhanh cúi
mắt, thả khung thêu trong tay xuống đứng dậy thấp giọng khuyên nhủ: “Thiếu phu
nhân. Người bận bịu một ngày, ngày mai chỉ sợ khách nhân còn tới nữa, phải sớm
đi nghỉ ngơi mới phải.”
Nàng kiếp này thay đổi tính tình, nếu không đâu dễ
dàng chịu thiệt nín thở, Quế Viên cũng đã hướng tới vẻ ôn lương kính cẩn, xem
bộ dáng này, sợ là thật sự không dám làm việc đó sau lưng nàng. Lâm Cẩn Dung
lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc làm việc trong tay, nàng phi thường rõ
ràng, đã đến thời điểm nàng phải đưa ra lựa chọn.
Không câu nệ nàng ngày sau sinh tử như thế nào, không
câu nệ Lục Giam có thể kiên trì ra sao, nếu nàng không muốn ở chung một chỗ với
hắn, nên thống thống khoái khoái theo ý tứ của trưởng bối Lục gia, thoải mái để
hắn nạp thiếp, đừng lầm lỡ con nối dõi của hắn. Như vậy, nàng mặc dù không cùng
Lục Giam lên kinh nhậm chức, mặc dù sẽ đắc tội hắn, nhưng dựa vào quan hệ quen
biết và tài sản hai năm nay của nàng, nàng ở lại Lục gia vượt qua vài năm ngắn
ngủi, cũng không có ai dám không để ý sắc mặt của nàng, đủ để có thể bình yên
qua ngày, chống đỡ đến cuối cùng.
“Thiếu phu nhân.” Quế ma ma đột nhiên vén mành đi vào,
không nói hai lời, liền hướng trước mặt nàng quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thiếu
phu nhân, thừa dịp hôm nay Nhị gia mừng rỡ, lão nô xin thiếu phu nhân ban ân
điển, còn thỉnh thiếu phu nhân thành toàn.”