Thế Hôn

Chương 303 : Trung tâm

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Thấy Quế ma ma hành động như thế, Quế Viên cả kinh ném

việc trong tay, mạnh đứng lên. Nàng đứng dậy quá mau, váy vướng vào ghế con,

ghế con bất đắc dĩ ngã xuống đất, phát ra thanh âm nặng nề. Tiếng vang này đập

vào trong lòng mỗi người, làm cho người ta kinh hồn táng đởm, lại không thể mặc

kệ.



Lâm Cẩn Dung nắm chặt cây kéo, ôm tâm tư mặc kệ, xem

vận mệnh như thế nào sẽ tỏ thái độ, cũng không đỡ Quế ma ma đứng lên, chỉ chậm

rãi ngồi thẳng thân mình, cười nhẹ: “Ma ma đứng lên mà nói. Tốt xấu ta cũng nhờ

ma ma nuôi dưỡng, hơn mười năm vất vả ta đều ghi tạc trong lòng. Phàm là điều

ngươi mở miệng muốn nhờ, nếu ta có thể làm được, không thể có đạo lý không đáp

ứng.”



Quế ma ma nghe Lâm Cẩn Dung nói như thế, bả vai đang

cứng ngắc dần dần trở nên thả lỏng, nhưng không đứng dậy, giương mắt nhìn Lâm

Cẩn Dung gằn từng tiếng nói: “Lão nô chỉ có một nữ nhi như Quế Viên, cuộc đời

này chỉ mong nàng có thể bình an qua ngày, không thiếu ăn thiếu mặc. Phụ thân

nàng chết sớm, lão nô cũng không có tiền đồ, chỉ có dựa vào thiếu phu nhân

chuẩn bị đường ra cho nàng.”



Lâm Cẩn Dung đôi mắt đen sâu kín, biểu tình nửa điểm

không thay đổi, cười nói: “Thân là nương, nghĩ đến điều này chính là nhân chi

thường tình, ta đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi. Chỉ là không biết, ma ma

thấy như thế nào mới là tốt nhất đây?”



Quế Viên hé ra mặt cười trắng bệch như tuyết, hai tay

gắt gao nắm góc váy, ánh mắt đảo qua trên mặt Quế ma ma, lại dừng ở trên mặt

của Lâm Cẩn Dung, tâm vừa khẩn trương, lại nhảy nhót.



Quế ma ma ngửa đầu nói: “Thiếu phu nhân, Lệ Chi so với

Quế Viên còn lớn hơn mấy tuổi, lúc trước nàng chưa gả đi, lão nô cũng không dám

nhiều lời. Hiện nay nàng đã ra cửa, lão nô liền đánh bạo thỉnh Phương ma ma hỏi

thăm một chút, nghe nói Hồ ma ma có chất nhi khá được, lúc này đang theo làm

thủ hạ của Phạm Đại tổng quản, cũng rất có năng lực. Lão nô cả gan, muốn nhờ

thiếu phu nhân thúc đẩy việc hôn nhân này, tương lai sinh hạ con cháu, thay Quế

gia kéo dài hương khói, lão nô cũng coi như không làm cho phụ thân nàng thất

vọng……”



Quế Viên trong mắt nháy mắt hàm chứa đầy lệ, thất

thanh hô: “Nương…… Nương, tuổi con chưa lớn, Lệ Chi tỷ tỷ hai mươi mốt mới gả

ra ngoài ……” Nàng toàn thân khống chế không được run run, đi về phía trước hai

bước, vội tới trước mặt Lâm Cẩn Dung quỳ xuống: “Thiếu phu nhân, nô tỳ còn chưa

muốn bị gả đi, nô tỳ muốn đi theo hầu hạ người như trước.”



“Con biết cái gì? Chẳng lẽ ta còn hại con sao?” Quế ma
Sau giữa trưa, Lâm Ngọc Trân gọi Lâm Cẩn Dung đến:

“Nhị lang ít ngày nữa sẽ trở về, lão thái thái bảo ta hỏi con, con đã có quyết

định gì chưa?”



Lâm Cẩn Dung cúi mắt nói: “Tất nhiên là có.”



Lâm Ngọc Trân cũng không hỏi nàng rốt cuộc tính toán

cái gì, chỉ nói: “Ta thấy Quế Viên khá được, bộ dáng đẹp, tính tình cũng im

lặng. Lúc nhỏ có chút tùy hứng, hiện tại đã thu liễm tính tình, nhìn rất dịu

ngoan. Dù sao khế ước bán mình của nàng nằm trong tay con, nên thu nạp nàng,

Quế ma ma cũng không thể ở lại trong phòng con, để nàng về nghỉ ngơi thôi.”



Lâm Cẩn Dung thật yên lặng nói: “Mấy ngày trước đây

Quế ma ma cầu ta, để Quế Viên gả ra ngoài.”



Lâm Ngọc Trân sắc mặt lập tức thay đổi, cả giận nói:

“Ta còn không vì con suy nghĩ sao? Con ngẫm lại những lời ta vừa nói, có một

câu nào không phải thật tình thật lòng thay con lo lắng? Con lại đối phó với ta

như vậy sao?”



Lâm Cẩn Dung chỉ lặp lại: “Ta đã đáp ứng Quế ma ma

rồi, nàng rốt cuộc là nhũ mẫu của ta. Có mười mấy năm tình phân, nàng quỳ gối

trước mặt cầu ta, ta không thể không để ý.”



Lâm Ngọc Trân chỉ cho rằng nàng hẹp hòi ghen tuông,

không muốn để Lục Giam an bài thông phòng, cho nên mới thủ đoạn chồng chất, mọi

cách lấy lệ, lập tức cả giận nói: “Được rồi, ngươi luyến tiếc nha đầu của

ngươi, ta sẽ thay ngươi an bài cũng không thể để lão thái thái lo toan, ngươi

đi xuống đi. Sai người thu dọn phòng là được rồi.”



Lâm Cẩn Dung yên lặng đứng dậy, hướng Lâm Ngọc Trân

thi lễ, im lặng lui đi ra ngoài. Đi tới cạnh cửa, thấy Lục Vân một mình đứng ở

hành lang, liền hướng Lục Vân gật gật đầu, xoay người rời đi.



Lục Vân vẻ mặt đồng tình, gắt gao túm tay nàng không

để nàng đi, thấp giọng nói: “Nhị tẩu, buông tâm tư đi, chớ nên trách trách mẫu

thân, nàng cũng không có cách nào khác, buổi sáng bị tổ mẫu nói hồi lâu……”



Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Kỳ thật ta không trách nàng.”

Mỗi người một lập trường, trách ai đây?