Thế Hôn

Chương 304 : Đoan ngọ

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Đầu tháng năm, tiết Đoan Ngọ.



Treo đinh ngải trên cửa, đeo dây trường mệnh, cái đào

ấn, dùng quạt xương bồ, uống rượu ngải, ăn bánh, gia gia đoàn tụ.



Lâm Cẩn Dung sáng sớm đã dậy, được Đậu Nhi buộc dây

trường mệnh nhiều màu trên tay, lại ở bên hông đeo dây xích nhỏ, túi hương.

Thấy nha hoàn người người đều có bộ dạng này, không khỏi cười nói: “Được rồi,

người người đều mang hai gói to đi giảng đạo lý, miễn cho thị phi tai ương từ

mồm miệng a.”



Đậu Nhi cười chỉ Anh Đào: “Ta không dùng được, còn xem

Anh Đào.”



Anh Đào vội nói: “Ta là người biết giảng đạo lý nhất.

Này gói to cũng bất quá hợp với tình hình mà mang thôi.” Vừa nói, lại chỉ vào

Song Phúc cùng Song Toàn: “Cười cái gì mà cười! Hai người các ngươi mới quan

trọng hơn, thiếu phu nhân nói chính là các ngươi!”



Đậu Nhi liền nhéo nàng một phen: “Xem nha đầu này thật

khéo miệng.”



Đang cười, ngoài mành có người nói: “Nô tỳ Thải Hồng

thỉnh an thiếu phu nhân.”



Trong phòng tiếng cười của mọi người nhất thời ngừng

lại, Đậu Nhi biểu tình trên mặt không có gì biến hóa, Anh Đào lại đen mặt, Song

Phúc cùng Song Toàn là hai tiểu nha đầu thì theo khóe mắt nhìn lén Lâm Cẩn

Dung.



Lâm Cẩn Dung trên mặt cũng không có chút gợn sóng,

thật yên lặng nói: “Vào đi.”



Mành được vén lên, một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi

cúi đầu đi đến, trên người mặc một kiện áo ngắn sắc xanh lá cây, váy màu xanh

nhạt, vấn hai búi nhỏ, chỉ mang trâm bạc và một đóa hoa quyên nho nhỏ, mặt tròn

mắt như biết cười, không thoa chút son phấn, ngực lớn eo nhỏ mông nở, đúng là

thông phòng Thải Hồng Lâm Ngọc Trân tinh khiêu tuyển lựa cho Lục Giam.



Thải Hồng lúc trước ở trong phòng Lâm Ngọc Trân là nhị

đẳng nha hoàn, nguyên danh gọi là Cúc Hương, vô thanh vô tức, cũng không xuất

sắc. Nhưng bởi vì tính tình thành thật, bộ dạng vui cười, nhìn qua có vẻ dễ

sinh đẻ, được Lâm Ngọc Trân coi trọng , đặc biệt đưa tới đây. Cầu Lâm Cẩn Dung

ban thưởng danh, lúc ấy bên ngoài mưa vừa ngừng, nơi chân trời ánh hồng ló ra

từ đám mây, Lâm Cẩn Dung thuận miệng nói: “Vậy kêu Thải Hồng đi.”


hỏi: “Thật sao? Giờ phút này người ở đây?”



Ma ma kia cười nói: “Ở nhị môn bị nhóm tiểu tử vây

quanh chúc mừng! Lão nô vội tiến vào nói cho lão thái thái biết, để lão thái

thái vui mừng.”



Lục lão phu nhân cũng không trở lại Vinh Cảnh cư nữa,

bảo Lâm Cẩn Dung đến chỗ râm mát nghỉ ngơi, lúc này chờ Lục Giam lại đây: “Thật

sự là thật không ngờ, hắn có thể kịp trở về, hài tử này từ nhỏ đến lớn, cho tới

bây giờ không muốn để người khác quan tâm, là người rất biết săn sóc.”



Lâm Cẩn Dung theo lời giúp đỡ bà ngồi xuống gốc cây bồ

đào, vừa mới an vị, đã thấy thân ảnh của Lục Giam xuất hiện ở cách đó không xa,

đang bước nhanh về hướng này. Trên người hắn còn mặc bộ sam trắng dáng vẻ phong

trần, người đen đi một chút, nhưng rất có tinh thần, mặt mày bay lên, bả vai

thắt lưng thẳng tắp.



Lục lão phu nhân thấy hắn cũng không thèm nhìn tới bên

này, chỉ cúi đầu hướng về phía nhà thủy tạ, vội nói: “Mau gọi hắn lại, hắn chỉ

lo đi về phía bên kia, sẽ không nghĩ đến chúng ta ở giữa đường ngồi chờ hắn.”



Anh Đào vội đáp ứng, chạy chậm đi ra ngoài thanh thúy

hô gọi: “Nhị gia, lão thái thái ở bên cạnh đây.”



Lục Giam lập tức dừng lại cước bộ, quay đầu, nhìn thấy

dưới gốc bồ đào có mấy người đang ngồi, ánh mắt lập tức sáng thêm vài phần,

nhếch khóe môi bước nhanh đi tới: “Tổ mẫu sao không ở nhà thuỷ tạ dự náo nhiệt,

lại ở trong này tránh né quấy rầy sao?” Vừa nói, vừa hành lễ với Lục lão phu

nhân.



Lục lão phu nhân giờ phút này nhìn hắn thấy thế nào

cũng thuận mắt, không khỏi lôi kéo hỏi han, Lục Giam nhất nhất kiên nhẫn trả

lời, thỉnh thoảng mỉm cười vụng trộm liếc mắt nhìn Lâm Cẩn Dung một cái. Lâm

Cẩn Dung cầm quạt lụa đứng ở một bên, khóe môi mỉm cười, không yên lòng thay

Lục lão phu nhân quạt, thấy hắn nhìn qua, cũng hoàn trả mỉm cười với hắn.



Lục lão phu nhân hỏi xong những lời muốn hỏi, cảm thấy

mỹ mãn đuổi Lục Giam đi: “Chạy nhanh đi đằng trước gặp tổ phụ con, hành lễ với

các thân thích, rồi trở về rửa mặt chải đầu đi ra ăn cơm.” Lại bảo Lâm Cẩn

Dung: “Cũng không cần con theo giúp ta nữa, trở về phòng sai người chuẩn bị

nước ấm chiếu cố Nhị lang rửa mặt thay quần áo đi.”