Thế Hôn
Chương 305 : Chào hỏi
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Lâm Cẩn Dung không còn là nữ tử một lòng chờ phu quân
trở về nhà, thấy phu quân liền quên những chuyện khác như kiếp trước nữa. Tuy
Lục lão phu nhân nói thật sự rõ ràng, nàng lại hiểu được lời này khẩu thị tâm
phi, vĩnh viễn cũng muốn thấy con cháu tẫn hiếu đạo, liền cười nói: “Không phải
là sai người chuẩn bị nước ấm sao? Tôn tức tùy tiện sai nha hoàn trở về truyền
lời cũng được rồi, phải đưa tổ mẫu trở về, trời nóng như vậy, người lại không thoải
mái, sao có thể yên tâm đây?”
Lục Giam nghe vậy, nhìn Lâm Cẩn Dung vài lần, trong
miệng lại nói: “A Dung nói đúng, tôn nhi trước đưa tổ mẫu trở về rồi quay lại
đây.”
Lục lão phu nhân quả nhiên thập phần hưởng thụ, ha ha
cười: “Làm sao cần con đưa! Ta đã gặp con, mà tổ phụ mẫu thân bọn họ cũng vẫn
ngóng trông con, chạy nhanh đi đi, để A Dung đưa ta đi là tốt rồi.”
Lâm Cẩn Dung liền giúp đỡ bà đi lên phía trước, phân
phó Anh Đào: “Ngươi trở về phòng đi, bảo các nàng thu thập chuẩn bị.” Nghĩ
nghĩ, lại phân phó: “Bảo Quế ma ma chuẩn bị bát mỳ chúc mừng cho Nhị gia.” Đang
nói, chỉ thấy bên môi Lục Giam lộ ra ôn nhu tươi cười, ánh mắt đen thẳm nhìn
nàng, không khỏi cũng hơi nhếch môi.
Lục Giam đứng ở nơi đó vẫn nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Lục
lão phu nhân đi xa, mới xoay người đi đến nhà thủy tạ ở bên kia.
Lâm Cẩn Dung đưa Lục lão phu nhân trở về Vinh Cảnh cư,
hầu hạ bà nằm xuống, cũng không lập tức trở về phòng, trước tiên ở bên ngoài
ngồi uống một chén trà nhỏ, chờ nhiệt khí cùng mồ hôi toàn thân hạ bớt mới đứng
dậy trở về phòng. Mới đi được nửa đường, đã thấy Lục Giam từ một con đường nhỏ
chậm rãi đi tới, hướng nàng cười nói: “Thực khéo. Tính ra ta từ nhà thuỷ tạ đến
bên này, nàng từ Vinh Cảnh cư đến đây, dĩ nhiên là vừa vặn.”
Phương Trúc bật cười một tiếng: “Cũng không phải vậy,
một bước của Nhị gia bằng hai bước của Nhị thiếu phu nhân a.”
Lục Giam mặt hơi hơi có chút đỏ lên, nhưng cũng chỉ
cười mà không nói.
Phương Trúc liền thức thời quỳ gối hành lễ: “Còn có
vài chuyện cần làm, nô tỳ trước cáo từ.” Lâm Cẩn Dung gọi lại nàng, nghiêm
trang phân phó vài sự kiện, mới thả nàng đi.
Đợi Phương Trúc rời khỏi, Lục Giam đi lên sóng vai với
Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Nàng bận bịu, lúc này cũng không quên gia sự.”
“Lập tức có ngay.” Đậu Nhi liền nháy mắt với Lâm Cẩn
Dung.
Lâm Cẩn Dung từ ánh mắt của nàng nhìn lên, thấy Thải
Hồng sợ hãi rụt rè đứng ở một góc, thần sắc có chút không bình thường, Quế Viên
thì cúi mắt đứng ở góc bên kia, Quế ma ma tươi cười cũng có chút cứng ngắc.
Trong lòng biết có điều khác thường, cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo Lục Giam
vào phòng, pha trà, ngồi ở một bên nhìn hắn ăn mỳ, thấp giọng phân phó Đậu Nhi
đem Thải Hồng tiến vào.
Giây lát, đã ấm bụng, Lục Giam phát ra một tiếng thở
dài thoải mái: “Vẫn là trong nhà thoải mái hơn.” Lời còn chưa dứt, đã thấy một
nha hoàn mặc quần áo xanh lá cây bộ dạng phục tùng rũ mắt, chân tay luống cuống
đứng ở một bên, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đây không phải là nha hoàn trong
phòng của mẫu thân sao? Sao lại ở đây?” Nha hoàn kia hắn ở chỗ Lâm Ngọc Trân
cũng gặp qua vài lần, có điều không nhớ ra tên.
Thải Hồng mặt lập tức hồng đến lỗ tai, hận không thể
cúi thấp đầu xuống đất.
Lâm Cẩn Dung lắc lắc cây quạt, cười nói: “Chàng sắp
trở về nhà, mẫu thân hiểu được nơi này của ta thiếu người, sợ hầu hạ không chu
toàn, cho nên đem nàng đưa tới. Thải Hồng, lại đây chào hỏi Nhị gia.”
Thải Hồng run rẩy tiến lên, đối với Lục Giam quỳ lạy
chi lễ: “Nô tỳ Thải Hồng thỉnh an Nhị gia.”
Đến đây, Lục Giam trong lòng đã có vài phần hiểu ra,
lại nhìn Lâm Cẩn Dung giống như có ý tứ bàng quang, không khỏi có chút tức
giận, càng cảm thấy mất hứng, đơn giản không đáp lời, chỉ làm như không nghe
thấy, không phát hiện, sầm mặt cúi mắt chậm rãi uống trà.
Thải Hồng nghiêm túc dập đầu xuống đất, chậm chạp
không thấy hắn lên tiếng, vốn đang không yên tâm lại càng cảm thấy bất an,
nhưng không có can đảm lặp lại lần nữa, chỉ thành thành thật thật quỳ trên mặt
đất, không dám cử động.
Lâm Cẩn Dung thấy không nhìn nổi, nhẹ giọng nói: “Đứng
lên đi.”