Thế Hôn
Chương 306 : Mắt nhìn
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Thải Hồng đứng lên, lại vì quá mức khẩn trương mà đạp
vào váy của mình, lảo đảo một chút, suýt nữa ngã ở đương trường. Đậu Nhi nhìn
xem rõ ràng, vội vươn tay giúp đỡ nàng một phen mới không bị xấu mặt, không đợi
Lâm Cẩn Dung mở miệng, nàng đã rớt lệ.
Lục Giam thấy lại không vui, hắn mới đi xa trở về nhà,
đang lúc lễ tiết, vốn có việc vui trong lòng, đã có vô số phiền phức rối rắm ập
đến, không thể thư giải. Thải Hồng khóc lóc xem như hoàn toàn chọc giận hắn,
hắn đặt chén trà xuống, bỗng nhiên đứng dậy vào buồng trong.
“Ách……” Thải Hồng sợ tới mức cứng đờ người.
Lâm Cẩn Dung thở dài, phân phó nàng nói: “Trước đi
xuống đi.”
Thải Hồng cũng không chịu đi, thút tha thút thít hành
lễ với nàng: “Thiếu phu nhân, nô tỳ……”
Đậu Nhi nhìn thấy bộ dạng này của Lục Giam, trong lòng
mười vạn phần vui mừng, một phen kéo lấy cánh tay của Thải Hồng, trầm giọng
nói: “Ngươi cũng thật không có mắt nhìn. Có cái gì không thể nói vào hôm khác?”
Thải Hồng liền che miệng, chảy lệ theo Đậu Nhi đi ra
ngoài. Lâm Cẩn Dung ngồi xuống tháp, nhẹ nhàng thở ra, nghiêng tai lắng nghe,
thấy trong phòng có tiếng nước chảy, hiểu được Lục Giam đang tắm, vì vậy cũng
không quản, chỉ chờ Đậu Nhi quay lại.
Chốc lát, Đậu Nhi đi đến, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu
nhân, hôm nay lúc người rời đi, chúng ta trong phòng đã xảy ra chút việc.”
Lâm Cẩn Dung hỏi: “Chuyện gì? Ta thấy vài người thần
sắc đều có chút không đúng.” Trong lòng lại ẩn ẩn có đáp án.
Đậu Nhi cầm một quyển sách đóng gáy hình cánh bướm,
nhỏ giọng nói: “Sách này bị hủy rồi.”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận nhìn, thấy trên mặt bài còn vẹn
nguyên, nhưng trang sách đã bị nhăn nhúm rách nát, mặt trên còn dính bùn đất,
không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Đậu Nhi thật cẩn thận nói: “Lúc ấy mọi người đều bận
rộn phơi nắng cho sách, Thải Hồng cũng đến hỗ trợ, nô tỳ đang cùng Song Toàn
nói chuyện, chợt nghe Quế Viên kêu lên, Thải Hồng đang cầm quyển sách này đứng
ở nơi đó mà rơi lệ……”
Lâm Cẩn Dung cười lạnh một tiếng. Quế Viên giả bộ dịu
Lục Giam nói: “Thứ khác không cần nàng lo, dù sao chỉ
cần nàng đừng nhiều chuyện là được rồi.” Nói xong tự rời đi.
Lâm Cẩn Dung nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy thái
dương chói lọi, chiếu vào phản quang, mắt thấy rất nóng nực, đơn giản một lần
nữa rửa mặt trang điểm. Vừa thu thập thỏa đáng, chợt nghe Quế Viên ở ngoài mành
nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm.”
Đậu Nhi điều tra nhìn về phía Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung cũng không quay đầu lại, trầm giọng nói:
“Không gặp.”
Đậu Nhi liền đi ra ngoài cùng Quế Viên thấp giọng nói
vài câu, giây lát, hết thảy an tĩnh lại. Đậu Nhi vén mành, thấp giọng nói:
“Thiếu phu nhân, đã đi rồi.”
Lâm Cẩn Dung đứng lên, thấp giọng dặn dò nàng: “Trông
chừng kỹ, chớ để nháo loạn, hôm nay nhiều người bận rộn, nếu nháo loạn sẽ rất
khó coi.”
Đậu Nhi nghiêm túc gật đầu: “Người cứ yên tâm, nô tỳ
nhất định trông chừng thật kỹ.”
Lâm Cẩn Dung liền gọi Anh Đào ở lại giúp Đậu Nhi chiếu
cố, chỉ dẫn theo Song Phúc, Song Toàn đi đằng trước xử lý công việc. Trước đi
về phía phòng bếp xem qua, rồi đến nhà thuỷ tạ. Đến nhà thủy tạ bên kia, đúng
là thời điểm nóng nhất, một kĩ nhân đang đứng ở chính giữa phun lửa biểu diễn,
chung quanh vài hài tử đang biểu diễn xiếc ảo thuật, một đám người nhìn xem cao
hứng phấn chấn. Lâm Cẩn Dung lặng yên không một tiếng động ngồi xuống bên cạnh
Khang Thị, Khang Thị hàm chứa cười nhìn về phía nàng, thấy nàng không đổi quần
áo, lại thu liễm vài phần trêu chọc, thấp giọng nói: “Vừa rồi rất thú vị, đáng
tiếc Nhị tẩu bỏ lỡ rồi.”
Lâm Cẩn Dung cười cười, tùy ý ứng phó vài câu. Chợt
nghe cách đó không xa sau bình phong ngăn cách có nam khách bên kia “Oanh” một
tiếng cười rộ lên, có người hô: “Hôm nay không khiến Nhị lang quá chén, ngược
lại có vẻ ta không có tiền đồ rồi.” Từ đó, thanh âm ồn ào không thôi, đều là
mời rượu.
Khang Thị đem cây quạt che miệng, nghiêng qua nhỏ
giọng nói: “Những người này thật không có mắt nhìn, tối nay Nhị tẩu sợ là sẽ
vất vả rồi.”