Thế Hôn
Chương 307 : Tâm tư
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Đoan Ngọ yến của Lục gia lần này, vì Lục Giam nửa
đường gia nhập, tộc nhân thập phần hưng phấn, vừa nói vừa cười, mãi cho đến khi
sắc trời đã trễ, Lục lão ông chống đỡ không được, lại đau lòng Lục Giam, liền
ồn ào giải tán, ngày khác lại tụ tập.
Mắt thấy Lục Giam được Đồng Nhi, Trường Ninh giúp đỡ
trở về phòng, Lâm Ngọc Trân liền phân phó Lâm Cẩn Dung: “Ta uống hơi nhiều, gió
thổi qua choáng váng, con và A Vân thay ta đưa tiễn các vị thân tộc.”
Lâm Cẩn Dung cũng mang theo vài phần cảm giác say sưa,
nhưng vẫn thanh tỉnh, theo lời đứng dậy, cùng Lục Vân đưa tiễn thân tộc cuối
cùng lên xe ngựa, gương mặt tươi cười đã cứng đờ, rồi cáo từ Lục Vân, chậm rì
rì dọc theo đường mòn hướng tới sân viện của mình.
Lúc này mặt trời lặn về hướng tây, mây bay đầy trời,
gió đêm phơ phất, mùi hương u nhiên tẩm nhập tâm phế, đúng là cảnh đẹp mùa hè.
Lâm Cẩn Dung lững thững đi rồi nghỉ, mệt mỏi vì vất vả tích lũy một ngày bớt đi
không ít, thấy phía trước cây bóng nước ra quả phá lệ kiều diễm, liền gọi lại
Song Toàn cùng Song Phúc: “Chúng ta đi đằng trước hái chút quả bóng nước về làm
sơn móng tay.”
Song Toàn đáp lời: “Vậy nô tỳ đi tìm lá cây ma diệp.”
“Đi đi, hái nhiều một chút, không chừng người người
thấy ta bôi đều muốn bôi a.” Lâm Cẩn Dung liền dẫn Song Phúc, cùng nhau đi tới
dưới cây bóng nước, kiểm tra quả nào tươi mới thì hái xuống, dùng khăn tay bao
lại. Giây lát chủ tớ hai người liền hái được hai bao, Song Toàn còn chưa trở
về, nắng cũng đã ảm đạm.
Lâm Cẩn Dung ở một bên tìm tảng đá ngồi xuống, nhìn
nắng chiều nơi chân trời, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt chờ Song Toàn.
“Thiếu phu nhân, người xem đã đủ hay chưa?” Song Toàn
dùng váy đựng lá cây trở về, cười đến mặt mày loan loan, trên mũi, trên trán
đều là mồ hôi.
Lâm Cẩn Dung thấy nàng thiên chân khả ái, nhịn không
được sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “Đủ rồi, đủ cho tất cả mọi người trong sân
viện. Ta nói cho ngươi biết, để cho ta tô xong, còn lại ta thưởng cho vài người
Đậu Nhi, các nàng khẳng định muốn tìm láy cây ma diệp, ngươi phải bảo các nàng
lấy lòng rồi ngươi mới cho.”
Song Toàn mở to hai mắt: “Có thể như vậy a? Anh Đào tỷ
tỷ không véo nô tỳ mới là lạ.”
Song Phúc cầm hai bao quả bóng nước cười nói: “Đứa
ngốc, thiếu phu nhân đã nói thì ngươi thì sợ gì?”
cảm thấy trên mặt giống như bị kéo căng, thập phần mất tự nhiên.
“Có ba chuyện.” Lục Giam thu hồi ánh mắt, giương mắt
nhìn tranh hoa điểu trên bình phong ở đối diện: “Chuyện thứ nhất, ta uống say
chuếnh choáng, vào cửa liền nhìn thấy quyển sách này ở ngay trên bàn. Chuyện
thứ hai, Quế Viên nói cho ta biết là Thải Hồng phơi sách làm hỏng. Chuyện thứ
ba, ta không cần Thải Hồng ở trong này hầu hạ, bảo nàng ta chậm nhất ngày mai
trở về đi.”
Lâm Cẩn Dung thừa cơ đứng dậy: “Ta sẽ điều tra rõ sách
này sao lại ở đây, đến tột cùng có phải Thải Hồng phá hỏng hay không.”
Lục Giam cất cao giọng nói: “Ta không cần nàng ta ở
trong này hầu hạ, ta thấy nàng ta không vừa mắt. Nếu không phải hôm nay là lễ
tiết, ta sẽ đem nàng ta đưa trở về.” Thanh âm của hắn lớn như vậy bên ngoài
chắc hẳn nghe thấy rõ ràng.
Lâm Cẩn Dung mặc mặc, thấp giọng nói: “Hiểu rồi.” Thải
Hồng rốt cuộc có sai hay đúng thì cũng vậy mà thôi, mấu chốt là hắn nói nàng
sai. Mặc dù không phải hôm nay có sẵn cái cớ này, thì ngày sau cũng sẽ tìm cớ
khác.
Lục Giam lại nằm xuống: “Rốt cuộc đã uống nhiều, đầu
hơi choáng váng, sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Cẩn Dung liền đi ra ngoài, phân phó một loạt người
đứng ở hành lang: “Đều tan đi.”
Thải Hồng nước mắt lưng tròng nhìn nàng: “Thiếu phu
nhân……”
Lâm Cẩn Dung ôn tồn nói: “Ngươi cũng đứng lên đi, về
phòng trước đi, Nhị gia uống rượu, nói chuyện không khỏi hơi khó nghe, có cái
gì ngày mai nói sau. Đậu Nhi, ngươi giúp đỡ nàng.” Thải Hồng thấy Lục Giam muốn
đuổi nàng về, cũng không còn mặt mũi, nếu suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, sợ là
muốn sống muốn chết cũng không chừng.
Đậu Nhi hiểu được, liền tiến lên giúp đỡ Thải Hồng đi
xuống, chuẩn bị một đêm cẩn thận chăm sóc.
“Anh Đào các ngươi chuẩn bị nước ấm.” Lâm Cẩn Dung
đuổi đi những người khác, trầm mặc nhìn Quế Viên, tự bước vào phòng.
Quế Viên đứng ở hành lang, chậm rãi thả lỏng thân
mình, đem thân mình tựa vào cột trụ trên hành lang, nhẹ nhàng cong lên khóe
môi, lộ ra một tươi cười cổ quái.