Thế Hôn

Chương 308 : Kiên định

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Lâm Cẩn Dung cúi đầu, ngồi ở bên cạnh bàn một chút rồi

lại một chút đảo quả bóng nước, quả bóng nước đỏ bừng bị dầm nát, nổi bật trong

bát sứ trắng, ở dưới đèn như phủ thêm một màu sắc khác.



Lục Giam tà tà nằm ở tháp, thấy nàng dường như thế nào

cũng đảo không xong, liền nhẹ giọng nói: “Nữ tử luôn thích tô móng, nhưng nàng

thế này cũng hơi quá rồi.”



Hắn đây là đang đùa giỡn nàng sao? Lâm Cẩn Dung ngẩn

ra, giương mắt nhìn về phía Lục Giam, thấy Lục Giam thần sắc lại đứng đắn, nàng

liền muốn nói, nàng không làm để thoa cho hắn xem, chính là vừa vặn đi đến nơi

đó, nhìn mới mẻ đáng yêu, cho nên đột nhiên muốn hái xuống.



Còn chưa mở miệng, Lục Giam lại đứng đắn nói: “Tay

nàng rất đẹp, dùng để tô móng tay rất đẹp mắt, nhưng không tô còn đẹp hơn. Ta

thích nhất là nhìn nàng cầm sáo, hoặc là pha trà, thanh nhã giống như hoa ngọc

lan vậy. Ta thấy nha hoàn trong nhà người người không câu nệ có độc cho tay hay

không, người người đều tô móng tay đỏ rực, chẳng lẽ nàng cũng muốn giống như

các nàng ấy sao?”



Lâm Cẩn Dung giận dỗi quyết định hàng ngày sẽ tô móng,

nhưng ngoái đầu nhìn bã quả bóng nước trong bát, lại đột nhiên không còn hưng

trí, ngược lại đem ánh mắt đặt ở trên tay mình, nhìn thêm vài lần. Chính mình

cũng thấy hai bàn tay này thật dễ nhìn, lại thấy, từ lúc Lục Giam trở về từ

kinh thành, cả người biến hóa rất lớn, rõ ràng nhất chính là tính tình so với

từ trước sáng sủa hơn, lá gan cũng lớn hơn, hoặc là nói, vì thắng Ngô Tương nên

tự tin hơn, không còn lo lắng.



Lục Giam thấy nàng không dùng nước quả bóng nước, mà

là ngồi ở chỗ kia ngắm nhìn tay, mỉm cười, đứng dậy đi vào giường ngủ trước.



Lâm Cẩn Dung ngồi một lát, không thấy Lục Giam có động

tĩnh gì, quay đầu nhìn, hắn đã nhắm mắt, sớm ngủ say. Liền nhẹ tay nhẹ chân đóng

cửa sổ, thả màn, thổi đèn, thật cẩn thận, mang theo vài phần cứng ngắc nằm

xuống bên người hắn.



Nàng khẩn trương hồi lâu, cũng không thấy Lục Giam có

hành động gì khác, im lặng, giống như lúc uống rượu say mấy lần trước, không có

nửa điểm tiếng động, xác thực thật là đang ngủ, liền mở rộng tay chân, thả lỏng

gân cốt, chậm rãi đi vào giấc ngủ.



Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim hót

thanh thúy, Lâm Cẩn Dung từ trong mộng tỉnh lại, không kịp mở mắt, bên người

liền truyền đến xúc cảm ấm áp, Lục Giam ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Tỉnh?”



Lâm Cẩn Dung từ từ nhắm hai mắt nói: “Tỉnh.”
Trân, Lục Giam bước lên phía trước giữ chặt tay nàng, tiếp lời: “Mẫu thân an

tâm một chút đừng nóng nảy, A Dung là thê tử người chọn cho con, cũng là thân

chất nữ của người, con cảm thấy nàng vô cùng tốt. Chúng ta đều còn trẻ, thành

thân hơn hai năm nay, vì chuyện công danh của con, vẫn đều là chung đụng thì ít

mà xa cách thì nhiều, hơn nữa sự tình trong nhà rất rườm rà, nàng vất vả nhọc

tâm, cũng không có gì để trách nàng. Con thật tình thật lòng muốn cùng nàng

hiếu kính người mà.”



Lâm Ngọc Trân trên mặt thần sắc thay đổi liên tục, ánh

mắt từ gương mặt Lâm Cẩn Dung chuyển tới gương mặt Lục Giam, đột nhiên nở nụ

cười một tiếng, thản nhiên nói: “Ta là thay các con suy nghĩ, các con đều thấy

ta gây trở ngại các con, ta cần gì phải làm kẻ ác, mất lòng đôi bên? Chính là

ngày sau đừng có hối hận!”



Lục Giam trên mặt càng thêm kiên định: “Con chưa bao

giờ dám quên dưỡng dục chi ân của mẫu thân, lại càng không dám quên mẫu thân đã

đối tốt thế nào. Con cũng không phải người không có lương tâm.”



Lâm Ngọc Trân trầm mặc không nói, tự đứng dậy đi vào

bên trong.



Lục Giam nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu nhìn Lâm

Cẩn Dung mỉm cười: “Được rồi, sau đó sai người thu thập đi.”



Lâm Cẩn Dung thần sắc phức tạp nhìn hắn, muốn nói cái

gì đó nhưng không thốt nên lời.



“Tổ phụ mẫu nơi đó nàng cũng đừng lo lắng, có ta ở đây

rồi.” Lục Giam toàn thân thông thái, hắn rốt cục có thể ưỡn ngực tỏ vẻ chính

mình bất mãn và hờn giận. Hắn là một đại nam nhân, chẳng lẽ muốn cùng ai sinh

hài tử, muốn cùng ai ở chung một chỗ, có tự do, có thứ mình yêu thích mà không

được sao?



Từ Vinh Cảnh cư trở về, Lục Giam tự mang theo người

xuất môn, Lâm Cẩn Dung rảnh rỗi, dặn dò Phương Trúc: “Ngươi đi nhìn xem Thải

Hồng.” Lại phân phó Song Toàn: “Đem Đậu Nhi, Anh Đào, Quế Viên gọi tới cho ta.”



Song Toàn thấy nàng thần sắc túc mục, trong lòng bồn

chồn, nhanh như chớp chạy ra gọi người.



Đợi đến khi vài người Đậu Nhi theo thứ tự tiến vào,

Lâm Cẩn Dung lạnh lùng thốt ra: “Đều quỳ xuống.”