Thế Hôn
Chương 309 : Chương kết thúc
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Đậu Nhi không nói hai lời, cúi mắt liền quỳ xuống. Anh
Đào mặc dù mang theo vài phần do dự nhưng cũng thành thành thật thật đi theo
quỳ xuống. Quế Viên nhìn hai người, tiến lên trước một bước quỳ xuống, cất cao
giọng nói: “Thiếu phu nhân, đều là nô tỳ làm, người muốn phạt thì phạt nô tỳ
đi.”
Lâm Cẩn Dung tức giận quát: “Trong nhà này còn có quy
củ không? Ta muốn làm như thế nào còn cần ngươi phải giáo huấn sao? Vả miệng!”
Quế Viên ngẩn ra, không dám tin nhìn nàng.
Lâm Cẩn Dung nói: “Ngươi tự mình động thủ, hay là để
ta sai người đến động thủ?”
Rốt cuộc vẫn là đại nha hoàn đi theo bên người chủ tử
đã lâu, lại là nữ nhi thân sinh của nhũ mẫu, vốn thân phận không phải tầm
thường, giờ phút này đóng cửa lại mà nói, mất mặt cũng không có gì tổn thất,
nhưng nếu để người bên ngoài đến động thủ, vậy thật sự là mất mặt trầm trọng.
Quế Viên cứng ngắc ước chừng thời gian một nén nhang, cuối cùng nâng tay lên tự
vả vào mặt mình một cái.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi cúi mắt.
Quế Viên cùng lúc liên tục đánh năm sáu cái, thấy Lâm
Cẩn Dung vẫn cúi mắt bất động, cho thấy vẫn không đủ, quật cường cùng khí phách
giấu trong chỗ sâu nhất ùa đến, cắn răng hai mắt nhìn thẳng Lâm Cẩn Dung, trên
tay càng dùng sức, rất nhanh đánh cho mặt đỏ bừng, máu mũi cũng chảy ra.
Đậu Nhi thấy không ổn, vội nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ
cũng có lỗi.” Nói xong liền hàm chứa lệ, nâng tay lên tự tát mình mấy cái. Anh
Đào thấp giọng nức nở, khóc nói: “Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng biết sai lầm rồi.”
Quế ma ma hợp thời vén mành lên tiến vào, quỳ gối
trước mặt Lâm Cẩn Dung, lão lệ tung hoành: “Thiếu phu nhân…… Cầu người…… Các
nàng vốn có ý tốt mà……”
Không giống với Quế Viên, Đậu Nhi cùng Anh Đào đúng là
có ý tốt, Lâm Cẩn Dung vốn chỉ muốn giáo huấn các nàng, nhân tiện nói: “Được
rồi, đều dừng lại đi. Các ngươi thấy ủy khuất, nhưng tối hôm qua tâm tình ta
cũng giống như các ngươi vậy. Nhưng việc không giống là, đêm qua là các ngươi
tát vào mặt ta, hôm nay các ngươi tự làm tự chịu.”
Đậu Nhi nằm trên đất, nghẹn ngào nói: “Thiếu phu nhân,
nô tỳ biết sai rồi.” Anh Đào chỉ khóc lóc, Quế Viên lại giống như chưa từng
nghe thấy, vẫn nâng tay tiếp tục vả lên mặt. Quế ma ma vội kéo tay nàng, khóc
Nàng nói không thèm để ý, kỳ thật biểu tình thật sự là
không thèm để ý sao? Mấy năm nay, mẫu tử Quế ma ma đi theo bên người nàng, tuy
rằng không được tin cậy như trước, nhưng ăn mặc chi phí chưa bao giờ thấp,
người trong phòng ai dám bất kính với các nàng? Không phải là hướng về phía Lâm
Cẩn Dung sao? Phút cuối cùng vì loại chuyện này mà nháo loạn, không khỏi quá lạ
lùng. Đậu Nhi bất đắc dĩ, lại lo lắng, nhân tiện nói: “Nô tỳ không nói lời nào.
Đứng ở một bên hầu hạ thôi.”
Chợt nghe cửa viện một trận vang nhỏ, Giản Nhi bên
ngoài nói: “Mở cửa, Đại tiểu thư tới nói chuyện với thiếu phu nhân.”
Sớm không đến, trễ không đến, cố tình đến lúc này, Đậu
Nhi gấp đến độ đổ một thân mồ hôi, trông mong nhìn Lâm Cẩn Dung, muốn hỏi chủ ý
của nàng, chung quy lại tự đưa ra chủ ý: “Nô tỳ đi bẩm Đại tiểu thư, nói thiếu
phu nhân không thoải mái, được chứ?”
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu.
Đậu Nhi liền ra hiệu với Anh Đào, bước nhanh ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung nghiêng mặt nhìn hoa hồng hé nở ngoài cửa
sổ, chỉ cảm thấy mỏi mệt phiền chán đến cực điểm, không muốn nhúc nhích.
Suy ngẫm lại, kiếp này nàng biết rõ Quế Viên sẽ làm ra
loại sự tình này, nhưng lại mang Quế Viên theo, Quế Viên nói nàng không nên cho
nàng ta niệm tưởng, cũng đúng.
“Tẩu tử làm sao vậy? Làm sao
không thoải mái?” Thanh âm của Lục Vân từ ngoài mành vang lên, Đậu Nhi ngăn
không được, thế nào cũng phải đến xem Lâm Cẩn Dung làm sao.
Lâm Cẩn Dung thật sự không còn tâm tư ứng phó nàng,
miễn cưỡng quay đầu, thấp giọng nói: “A Vân, ta muốn yên lặng.”
Đây là hạ lệnh trục khách, Lục Vân tươi cười cứng đờ,
lập tức lại cười: “Đó là ta tới không đúng lúc, ta lập tức rời đi. Ta chỉ là
muốn cùng tẩu tử thương lượng một chút, vì mặt mũi của Đại phòng, đừng lập tức
đuổi Thải Hồng đi vẫn tốt hơn. Dù sao các ngươi cũng lập tức sẽ lên kinh, không
bằng để nàng ở lại đây trông chừng sân viện, tẩu thấy thế nào? Nàng cũng là
người đáng thương, đưa trở về nàng cũng không còn chỗ dung thân.”