Thế Hôn
Chương 30 : Lời dẫn 1
Ngày đăng: 22:03 21/04/20
Thanh Lê vội cầm ấm nước đi vào, đối với Lâm lão thái
thái đang nằm trên giường cười nói: “Là Tứ tiểu thư, sau khi cùng Đào gia Cữu
phu nhân từ biệt, nàng tới đa tạ ân điển của lão thái thái. Vì lão thái thái đã
nghỉ ngơi, nàng mới đứng ở cửa thi lễ rồi trở về viện.”
Lão thái thái không lên tiếng.
Thanh Lê không thấy rõ thần sắc của bà, liền thử thăm
dò nói: “Lão thái thái, người muốn uống nước không?”
“Không uống.” Lão thái thái lúc này mới thong thả mà
lãnh đạm nói: “Hóa ra trong mắt nàng còn có tổ mẫu như ta.”
Thanh Lê nhất thời không nói gì. Thật ra lão thái thái
vẫn luôn chờ Lâm Cẩn Dung đến tạ ơn, nếu Tứ tiểu thư không tới, chỉ sợ ngày sau
cho dù nàng quỳ trước lão thái thái dập đầu nhận sai, lão thái thái cũng sẽ
không nhận. Con người a, chính là thích tranh thủ tình cảm như vậy.
Lâm Cẩn Dung mới trở về tiểu viện của mình, liền có
hai người một trước một sau đi tới. Người thứ nhất, là Sơn Trà, nha hoàn bên
người của Lâm Cẩn Âm. Sơn Trà đưa tới cho Lâm Cẩn Dung một cái tráp đựng đầy
vàng bạc quả tử, nàng bảo mấy người Quế ma ma lui xuống rồi chuyển nguyên văn
lời của Lâm Cẩn Âm: “Tam tiểu thư nói, nàng không đồng ý người làm như vậy.
Nhưng tiền tài chỉ là vật ngoài thân, người cũng là thân muội muội duy nhất của
nàng, người đã muốn, nàng sẽ cho, thành công là phúc khí, bất thành thì người
cũng nên nhớ kỹ lần giáo huấn này.”
Làm sao có thể không thành được chứ? Quả nhiên Đại tỷ
Lâm Cẩn Âm luôn ổn trọng cũng không nghĩ rằng việc sẽ thành công dễ dàng như
vậy. Lâm Cẩn Dung cười, thu nhận tráp vàng bạc kia, sau đó tự tay thưởng cho
Sơn Trà, Sơn Trà tựa tiếu phi tiếu nói: “Nô tỳ chạy một chuyến tới đây là bổn
phận, tiểu thư nếu thật sự muốn thưởng, đến lúc người buôn bán có tiền lời thì
thưởng sau cũng được, nô tỳ sẽ không ngại chờ.” Dừng một chút, lại có ý tốt
nhắc nhở: “Ý tứ của Tam tiểu thư, đối với người râu ria đừng để cho bọn họ
biết, đỡ phải nhiều chuyện.”
Nha đầu kia nhất quán thỏa đáng vì người khác suy
nghĩ, nói chuyện cũng xuôi tai, thật sự là bảo vật, khó trách sau này sẽ trở
thành nương tử của quản gia Đào gia. Lâm Cẩn Dung cười, phân phó Lệ Chi đưa Sơn
Trà ra ngoài, sau đó thắp đèn mài mực trải giấy, viết rõ vàng có bao nhiêu, bạc
có bao nhiêu, để giao cho Đào Phượng Đường.
Quế ma ma cùng Quế Viên không biết việc nàng làm, chỉ
kỳ quái nàng vì sao nửa đêm mài mực viết chữ, trong đầu không khỏi mờ mịt:
nhiên cười: “Di nương tự dưng cầm số vàng bạc này đến, là muốn làm gì?”
Hoàng di nương giương mắt nhìn về phía Lâm Cẩn Dung.
Nhưng thấy Lâm Cẩn Dung ngồi ở dưới đèn, ý cười thản nhiên, còn mang theo một
chút khinh thường, dường như xem thấu lòng mình, lại cố ý giả bộ hồ đồ, liền
cắn chặt răng nói: “Nghe nói giá vàng bạc ở Thanh châu so với ở Bình châu cao
hơn.”
Lâm Cẩn Dung thu liễm tươi cười, thìa bị nàng buông
xuống chén nhỏ, phát ra một tiếng vang “Đinh đang” thanh thúy, thanh âm của
nàng bỗng nhiên lạnh lẽo như hàn băng: “Di nương lỗ tai cũng thật thính. Nhưng
cho dù như thế, đây cũng không phải chuyện của ngươi.”
Hoàng di nương bên môi nở rộ tươi cười thản nhiên,
nhưng đặc biệt mạnh bạo: “Tứ tiểu thư, cũng không phải là lá gan nô tỳ lớn, nếu
tiểu thư không có ý tốt, nô tỳ không thể dễ dàng nghe thấy.”
Lâm Cẩn Dung trong mắt tràn đầy hàn ý, vẫn không nhúc
nhích nhìn chằm chằm Hoàng di nương.
Đúng, mặc dù không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng
biết có một số việc không thể giấu diếm được Hoàng di nương, ví dụ như, đem
vàng bạc đến Thanh châu để đổi với giá chênh lệch, Đào thị không phải là người
thứ nhất làm chuyện này, cũng sẽ không phải là người cuối cùng. Đạo lý phát tài
dễ dàng như vậy, người giống như Hoàng di nương đặc biệt cần vàng bạc cho sau
này sao lại không hiểu biết? Mà đêm qua, nàng không để ý đến sự phản đối của
Lâm Cẩn Âm, cố ý lôi kéo Đào Phượng Đường đứng nói chuyện trong viện của Lâm
Tam lão gia, vốn là có mục đích khác.
Nàng đang câu cá, câu Hoàng di nương khó nắm bắt như
con cá chạch này. Hoàng di nương cũng giống nàng, đều là người có khát vọng với
tiền tài, nhất là Hoàng di nương thân phận thấp kém, ra vào không thể tự do,
cho dù biết biện pháp, hiểu được việc Đào thị đang làm, cũng không biết phải đi
bước tiếp theo như thế nào, vô kế khả thi, cực kỳ hâm mộ mà không thể làm theo.
Vì vậy, nàng cố ý đem chuyện mình muốn làm nói ra để Hoàng di nương nghe thấy,
thừa dịp một khắc Hoàng di nương thắp ấm lô gần bên cửa kia, chờ đợi chính là
Hoàng di nương có lá gan lớn. Mà giờ phút này, Hoàng di nương quả nhiên theo
sát cước bộ của nàng dũng cảm đi tới đây!
Nhưng mà, Lâm Cẩn Dung không hề cảm nhận được vui
sướng cùng kích động vì sắp thành công, đầu óc nàng càng bình tĩnh thanh tỉnh,
nàng nghe thấy thanh âm của mình thẳng tắp dường như không có chút phập phồng
khẩn trương: “Lời của di nương quá thâm ảo, ta nghe không hiểu.”