Thế Hôn

Chương 31 : Lời dẫn 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Hoàng di nương đột nhiên có chút phiền chán khi phải

giả bộ như thế này, nàng nhếch lên khóe môi: “Tứ tiểu thư, vốn nô tỳ chưa từng

biết người lại có trí tuệ như vậy, không biết người lại có tâm tư linh lung như

thế.”



“Di nương có chuyện thỉnh nói thẳng, đã muộn rồi.” Lâm

Cẩn Dung thu hồi ánh mắt nhìn Hoàng di nương, không chút để ý cười, nhàm chán

đùa nghịch thịt viên hoa quế trong bát. Nàng cũng không biết bản thân hóa ra

cũng có thể làm chuyện như vậy, có thể thấy được không có gì là không thể, chỉ

không dám làm mà thôi.



“Không, giờ phút này vẫn chưa muộn……” Hoàng di nương

ngữ khí có chút thay đổi: “Tiểu thư tuổi tuy nhỏ, nhưng biết được tai vách mạch

rừng, đạo lý họa là từ ở miệng mà ra, lại lôi kéo Tam tiểu thư, biểu thiếu gia

đứng ở trước phòng lão gia lặng lẽ nói. Đây không phải cố ý để nô tỳ nghe thấy

hay sao?” Tay nàng chỉ vào vàng bạc quả tử hình dạng lớn nhỏ khác nhau nói:

“Người nhìn xem, đây đều là Ngũ ca người bao năm qua cố gắng tích trữ, không dễ

dàng nha……” Nàng thở dài một tiếng, bao hàm bất đắc dĩ: “Hắn so với tiểu thư

lớn hơn một tuổi, sang năm cũng là thời điểm nghị hôn. Nếu số vàng bạc này có

thể ở Thanh châu đổi với giá tốt hơn, kiến thêm tiền tài, cũng là tạo hóa của

hắn.”



Dưới ánh đèn, ánh mắt Lâm Cẩn Dung như có màu hổ phách

lộ ra một tia giảo hoạt: “Loại chuyện này, đều có lão gia cùng phu nhân quan

tâm, di nương cứ yên tâm, đối với Lâm gia, mặt mũi chính là thứ quan trọng

nhất, vì vậy Ngũ tẩu tương lai của ta gia thế nhân phẩm kiên quyết không thể

kém cỏi.”



“Lão gia cùng phu nhân tất nhiên sẽ quan tâm, lão thái

gia lão thái thái cũng có quy củ, mọi sự công bằng sẽ không bạc đãi ai. Có điều

hiện nay hôn nhân luận tiền tài, nô tỳ cũng muốn thay lão gia, phu nhân phân

ưu.” Hoàng di nương ngữ khí trở nên mềm mại, đáng thương hề hề nói: “Tứ tiểu

thư, di nương là tới cầu người, xin người hảo tâm, di nương nhất định sẽ không

quên, Ngũ thiếu gia cũng sẽ không quên.”



Lâm Cẩn Dung cười khẽ một tiếng: “Ta vô cùng muốn giúp

di nương, nhưng ta không dám. Huống hồ, không phải ta lắm miệng, có điều số

vàng bạc này có đổi với giá chênh lệch cũng không được bao nhiêu.” Nàng đương

nhiên hiểu được Hoàng di nương đã tính toán điểm này. Người duy nhất Hoàng di

nương có thể dựa vào chính là Lâm Tam gia, nàng cầm số vàng bạc lại thủy chung

không nỡ, muốn tìm một lý do quang minh chính đại đưa ra, ai cũng không thể

đoạt lấy; Đương thời đồ cưới của nhà gái và sính lễ nhà trai có có quan hệ trực
chỉ Lâm Cẩn Dung đừng hòng che mắt nàng, nàng biết được giá cả cụ thể.



“Ta sao có thể tham tiền của di nương cùng Ngũ ca? Tâm

ta vẫn còn chưa ngoan tuyệt đến vậy.” Lâm Cẩn Dung vẫn là do dự, cau mày suy

nghĩ hồi lâu, thử nói: “Nếu không, di nương viết chứng từ cho ta?”



Hoàng di nương nghẹn khuất muốn chết, nàng đưa tiền

tài cho người ta, người ta chẳng những không viết chứng từ cho nàng, còn bắt

nàng phải viết? Đạo lý gì đây?



Lâm Cẩn Dung dường như không hề cảm thấy sự nghẹn

khuất của nàng, chỉ lo chạy tới mài mực trải giấy: “Di nương chắc hẳn đã đếm

qua số lượng vàng bạc, nhưng tiền tài qua tay, chúng ta nên giáp mặt tính toán

cho rõ ràng, sau đó di nương lại viết chứng từ cho ta, nói rằng, đem số vàng

bạc này ủy thác để ta toàn quyền xử trí, theo như giá cả ở Bình châu, nếu cao

thấp thế nào, cũng không thể oán ta.”



Nàng có ngốc mới viết chứng từ này, muốn viết cũng

phải để Lâm Cẩn Dung viết cho nàng mới đúng. Hoàng di nương nhíu mày nói:

“Không viết. Dù sao nô tỳ tín nhiệm tiểu thư là được.”



Lâm Cẩn Dung cũng không để ý cầm tay nàng: “Di nương,

tương lai khi chúng ta giao trả số tiền, ngươi không viết, ta không dám lấy.”

Lại nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nói: “Di nương lá gan lớn như vậy, chỉ bằng

mấy câu nói đó đã tìm tới chỗ ta, tất nhiên đã sớm suy nghĩ đường tiến đường

lui thì còn gì phải sợ? Sợ ta ăn hết số vàng bạc này của ngươi sao? Mí mắt của

ta cũng không nhỏ bé như vậy.”



Ánh mắt Hoàng di nương dần ảm đạm, không sai, nàng

thật sự lo lắng vạn phần chu toàn mới dám đi bước này. Từ nhiều năm trước tới

nay, nàng có thể được như bây giờ, không phải chỉ trông vào vận khí. Nàng nhẹ

nhàng gật đầu: “Được, ta viết. Nghĩ đến thân phận tiểu thư, lại có trí tuệ như

vậy, sẽ không để ý đến mấy lượng vàng bạc vụn vặt này.”



Uy hiếp nàng nha…… Không đáng. Tương lai Hoàng di

nương thật sự sẽ có lợi từ giá chênh lệch kia ở Bình châu, nhưng cái khác thì

sao, tất nhiên đều là của nàng, nàng không thể làm việc không công. Núi vàng

núi bạc, đều là tích tiểu thành đại. Lâm Cẩn Dung khẽ nhếch khóe môi, tùy tay

cầm lên một thỏi vàng, cảm giác lạnh lẽo trầm trọng, kiên định cực kỳ này, nàng

thật sự rất thích.