Thế Hôn

Chương 32 : Chuyện xấu 1

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Song phương trao đổi xong.



Lâm Cẩn Dung đếm tổng số vàng bạc, dặn dò Lệ Chi ngày

mai phải đem mấy thứ này đưa cho Đào Phượng Đường, lại bảo Quế ma ma hầu hạ

nàng tắm rửa.



Quế ma ma bộ dạng phục tùng rũ mắt, cúi bả vai. Lâm

Cẩn Dung tất nhiên hiểu được nguyên nhân, khẽ thở dài một cái, thừa dịp trong

phòng không có người, đơn giản nói qua với Quế ma ma nhưng lược bỏ bớt những

chỗ trọng yếu, sau đó dặn dò: “Việc này trọng đại, ma ma thay ta để ý người

trong phòng, không cho phép bất luận kẻ nào lắm miệng. Bằng không, đuổi ra

ngoài, tuyệt đối không khoan dung!” Một câu cuối cùng, ngữ khí của nàng rất

nặng.



“Tiểu thư yên tâm, sẽ không có ai dám nói năng lung

tung. Nhưng nếu để phu nhân biết được chuyện này, sợ là người sẽ rất tức giận.

Tiểu thư giúp ai không giúp lại giúp nàng ta. Số tiền này, nói gì thì nói, còn

không phải đến từ trong tay lão gia hay sao. Bất quá cũng thật không nghĩ tới,

Hoàng di nương lại tin tưởng tiểu thư, lấy hết vốn riêng ra.” Người trong phòng

vốn không nhiều, đều là người trung thành, có ai dám lắm miệng? Quế ma ma tuy

rằng không đồng ý, trong lòng trong mắt là tràn đầy vui mừng – tiểu thư coi bà

là hạ nhân trung thành mà đối đãi. Xem ra, sự tình khẩn yếu cuối cùng cũng

không giấu giếm bà, còn muốn bà quản lý, vì thế tinh thần lại vui vẻ.



Lâm Cẩn Dung cũng thoải mái giải thích cùng phụ nhân

thành thật này: “Phụ thân ta có tiền riêng, hắn không cho Hoàng di nương, chẳng

lẽ chúng ta có thể lấy được sao? Tất nhiên là không thể, hắn có thể sử dụng

theo ý mình. Còn tiền của nương ta, nàng không chịu lấy ra ai cũng không thể

làm gì nàng, nhưng nếu thật sự có người thèm muốn, tranh cãi ầm ĩ cũng sẽ mất

thể diện.” Nàng nhếch khóe môi: “Hoàng di nương cầu ta, bất quá Ngũ ca an ổn

giàu có, nàng ta sẽ không nghĩ đến thứ khác. Ta giúp nàng chính là giúp chính

mình.”



Hoàng di nương nguyện tiếp cận với mình, đôi bên cùng

có lợi, đã chứng tỏ tầm nhìn của nàng ta không hề hạn hẹp. Có điều lúc trước

che giấu tâm tư, nhưng sau khi Lâm Thận Chi được vào học trong thư phòng của

lão thái gia, về điểm này dù có tâm tư chỉ sợ cũng không làm gì được nữa. Đích

thứ có khác, từ cổ chí kim, Lâm Diệc Chi nếu là kinh thiên vĩ tài, thì không

nói tới, nhưng nếu hắn chỉ có vậy, bùn loãng không thể trát tường, thì có thể

thế nào?



Nay cũng làm gì có ai để dựa vào mà bổ sung sính lễ

sau này. Trước Lâm Diệc Chi là bốn đường huynh con của chính thê, người làm mẫu

thân lấy bao nhiêu của hồi môn ra bổ sung là điều bình thường, không bình

thường sẽ là Tam phòng. Có bốn người phía trước để so sánh, đến Lâm Diệc Chi
phút này dùng làm bùa hộ mệnh. Lão thái thái cũng xanh mặt mắng nàng từng tuổi

này rồi, bản thân hoài thai cũng không biết, nếu có điều gì không hay xảy ra

chính là lỗi của nàng.



Đúng, đối với các nàng mà nói, đương nhiên cái gì cũng

là lỗi của nàng.



Nàng là nương của ba hài tử, đối với loại chuyện này

tất nhiên đã sớm biết. Nhưng nàng cố ý không nói, mà bởi vì khi đó Lâm Cẩn Dung

vừa bị Nhị phòng dọa sợ mà sinh bệnh, nàng vô cùng tức giận buồn bực, đối với

cuộc sống trở nên chán chường. Sau đó là ngày mừng thọ của lão thái vì vậy mới

cố ý không nói. Nàng muốn chờ Ngô thị đi về, lão thái thái chắc chắn sẽ hùng hổ

tìm nàng tính sổ, rồi bộ dáng uất nghẹn, cố gắng kìm chế tức giận không thể làm

gì được nàng.



Nàng chỉ dễ bị xúc động, không chịu khom lưng, nàng

cũng không ngốc. Đào thị mỉm cười, khoái hoạt hướng trưởng nữ chớp chớp mắt: “A

Âm, con đừng sợ. Chuyện này cứ như vậy trôi qua. Con không thấy được vẻ mặt lúc

đó của tổ mẫu cùng Nhị bá mẫu của con, khiến ta tức cười đến chết mất.”



Lâm Cẩn Âm tối nghĩa nhìn nụ cười kia. Không sợ, nàng

có thể nào không sợ? Cái khác không nói tới, mẫu thân đã lớn tuổi như vậy, kia

thật sự giống như dạo qua một vòng ở quỷ môn quan. Vạn nhất…… Nàng bỗng rùng

mình, nàng quả thực không dám tưởng tượng đến hậu quả sẽ mất đi Đào thị, tại

đây trong nhà này, Đào thị chính là chỗ dựa của các nàng.



Đào thị lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng bắt tay nhẹ

nhàng đặt trên bụng, vô hạn khát khao: “Con nói đây là cái đệ đệ hay là muội

muội? Ta muốn là nhi tử, để huynh đệ bọn họ đỡ đần cho nhau, tương lai có tiền

đồ cũng giúp cho các con ở phu gia (nhà chồng) đứng

vững.”



Lâm Cẩn Âm thu ưu tư trong lòng, để không khí thoải

mái nói: “Thất đệ còn chưa biết, chờ hắn trở về rồi hỏi hắn xem!”



Hạ Diệp cười tủm tỉm đi vào: “Phu nhân, Quế ma ma ở

bên viện của Tứ tiểu thư đến thay Tứ tiểu thư thỉnh an chúc mừng người.”



Hai nữ nhi từ nhỏ đến lớn đều vô cùng hiếu thuận. Đào

thị nhãn tình sáng lên, lại cười nói: “Nhanh để bà tiến vào!”