Thế Hôn
Chương 311 : Thản nhiên
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Con người khi có việc vui tràn đầy tinh thần, Lục lão
ông mấy ngày nay có thể nói là nhẹ nhõm nhất trong nhưng năm gần đây, nhàn rỗi
vô sự ở hành lang chăm chim tước, tỉa hoa, bệnh cũ ho khan tuy rằng ngẫu nhiên
sẽ húng hắng một chút, nhưng cơ bản không ảnh hưởng lắm. Thấy Lục Giam đến đây,
trên mặt nở rộ tươi cười: “Nhị lang hôm nay đã đến những nhà nào rồi? Những
ngày sau đã an bài ra sao?”
Lục Giam cùng hắn nhất nhất xin phép qua rồi nói:
“Ngày mai muốn đến chỗ Chư tiên sinh bái tạ, buổi tối trở về nhà ngoại tổ phụ.”
Sau đó cười cười: “Muốn mang A Dung đi bái kiến sư mẫu, Chư sư mẫu cũng đã mời
nàng đến chơi.”
Lục lão ông hừ hừ một tiếng: “Này cũng là lễ tiết. Khi
con ở thư viện Chư sư mẫu đối với con rất chăm sóc, cũng nên đáp tạ người ta
một phen, lễ vật không thể bạc bẽo.”
“Vâng.” Lục Giam bưng ấm trà châm trà cho hắn, nước
trà sắc vàng rót vào chén trà màu thiên thanh, nổi lên mấy đóa hoa bọt nước
xinh đẹp.
Lục lão ông nhìn hắn tuổi trẻ trầm tĩnh, âm thầm thở
dài, bưng lên chén nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Nghe nói nàng hôm nay liên
tục đuổi đi ba người?”
Lục Giam sớm có chuẩn bị, đứng dậy nói: “Kỳ thật Thải
Hồng là ý tứ của tôn nhi, nha hoàn và nhũ mẫu của A Dung, lúc trước đã sớm
quyết định rồi, muốn chuyển ra ngoài để gả đi, đã chọn chất nhi của Hồ ma ma,
là Hồ Tam đi theo Phạm Đại quản sự làm việc. Vốn muốn để mẫu tử các nàng lưu
lại xem phòng ở, đến lúc đó xuất giá, ai ngờ nha hoàn kia hôm nay đột nhiên
phát bệnh, nhũ mẫu lo lắng, liền đi theo chăm sóc.”
Lục lão ông không nói, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn hắn.
Lục Giam biết vâng lời đứng đó, không có nửa điểm chột dạ hoặc là sợ hãi.
Sau một lúc lâu, Lục lão ông mới thu hồi ánh mắt, thản
nhiên nói: “Ta muốn con đối tốt với nàng, cũng không phải là muốn con vô luận
đại sự tiểu sự đều dung túng, có một số việc không thể nhượng bộ, đừng đi theo
con đường mòn của phụ thân con. Một nhà, rốt cuộc cũng nên do nam nhân làm
chủ.”
Lục Giam cũng không biện giải, chỉ nói: “Chúng con còn
trẻ lúc trước chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này nhập kinh, lại
thỉnh danh y điều trị, hơn phân nửa rất nhanh có thể có tin vui. Tôn nhi vừa
mới bước vào con đường làm quan, cần gì vì loại sự tình này khiến nội bộ không
Lục Giam đáp ứng: “Ta nhớ kỹ.” Dừng một chút, nói: “A
Dung, vừa rồi tổ mẫu biết được Quế Viên cùng Quế ma ma đều đi ra ngoài, lo lắng
bên cạnh nàng không có người dùng, cũng lo lắng chúng ta không có ma ma lớn
tuổi trông chừng, đạo lí đối nhân xử thế có thể xảy ra sai lầm, quyết ý để Sa
ma ma đi theo chúng ta lên kinh, nàng thấy thế nào?”
Sa ma ma tuy rằng không phải người xấu, nhưng dù sao
cũng là người bên cạnh Lục lão phu nhân, nếu đi theo, Lâm Cẩn Dung hiểu được
tâm nguyện của bản thân muốn đến chỗ này chỗ kia sợ là không thể thực hiện,
nhưng cũng hiểu được dưới tình hình vừa đuổi Thải Hồng đi, tuyệt đối không thể
cự tuyệt. Huống chi, có thể khiến Lục lão phu nhân bỏ những thứ yêu thích, chỉ
sợ chính là Lục Giam thỉnh cầu, nếu như thế, tất nhiên chỉ có thể thản nhiên
chấp nhận, Lâm Cẩn Dung liền cúi mắt đáp ứng: “Tổ mẫu đã an bài thế nào thì như
thế đi.”
Lục Giam liền nắm tay nàng, hòa nhã nói: “Sa ma ma từ
trước đã cùng nàng quản lý công việc, không phải người nhiều chuyện, cũng có
năng lực. Có bà ở bên trong trạch giúp nàng chiếu cố, có thể giúp nàng đỡ tốn
rất nhiều tâm lực, ta cũng yên tâm. Đậu Nhi rốt cuộc vẫn quá thành thật, Anh
Đào thông minh có thừa, trầm ổn không đủ……”
Lâm Cẩn Dung không yên lòng nghe, phút cuối cùng lại
hỏi hắn: “Việc trong nhà chàng đã tính toán bao lâu rồi?” Từ lúc hắn chuẩn bị
lễ vật cho Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, lại xử lý một loạt sự tình, hoàn toàn không
phải là đột phát, hắn đã quyết ý muốn đem hết thảy đều nắm trong tay.
Lục Giam ngẩn ra, lập tức giương mắt nhìn thẳng nàng,
thản nhiên nói: “Từ mùa hè năm trước, luôn đợi thời cơ. A Dung, ta chỉ là muốn
sống với nàng thật vui vẻ, đến bây giờ nàng vẫn còn chưa rõ ràng sao?”
Từng bước ép sát, Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy bị hắn
khiến cho không thở nổi, cúi mắt ngồi một lát mới thấp giọng nói: “Ta hiểu
được.”
“Nàng vẫn chưa hiểu được. Nếu nàng thật sự hiểu, nàng
sẽ không như vậy. Nhân sinh khổ đoản, ai biết được bản thân có thể sống bao
nhiêu năm?” Lục Giam nâng tay lên, ở trên mặt Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng xoa nắn,
ôm nàng vào lòng, Lâm Cẩn Dung yên lặng nằm trong lòng hắn, mở to hai mắt nhìn
ngọn đèn đang đung đưa phía sau hắn, xác thực, đại khái là không được mấy năm
nữa.