Thế Hôn
Chương 312 : Chỉ điểm
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Hai kiếp làm người, Lâm Cẩn Dung vẫn là lần đầu tiên
nhìn thấy Chư tiên sinh cùng Chư sư mẫu. Từ năm ấy ở thôn trang, nghe nói về mỹ
danh của Chư tiên sinh cùng Chư sư mẫu, sau đó Lâm Thận Chi thuận lợi bái sư,
Lục Giam thành công thi đỗ, nàng đối với đôi phu thê này vẫn bảo trì tôn trọng
cùng kính ý.
Chư tiên sinh cũng không giống như trong tưởng tượng của
nàng, nàng vốn tưởng rằng cao nhân như thế, phải mặc khinh bào, xuất trần như
tiên, cử chỉ thong dong, nghiêm túc khắc khổ; Chư sư mẫu thì nên ôn hòa rộng
lượng đoan chính lại cao nhã nhàn tĩnh. Ai biết ngồi trước mặt nàng lại là một
lão nhân mập mạp, mặt mày hồng hào, nói cười yến yến, hòa ái dễ gần, thậm chí
trên đầu tóc thưa thớt không ít; Chư sư mẫu thì thật là ôn hòa rộng lượng đoan
chính, nhưng bất quá chỉ là phụ nhân trung niên tầm thường mà thôi.
Lâm Cẩn Dung không kịp che giấu kinh dị trong mắt, đã
bị Chư sư mẫu chê cười: “Là giật mình đúng không, A Dung con cũng không ngẫm
lại, người tham ăn như vậy, ăn hết thứ này đến thứ kia, sẽ là bộ dạng gì đây.”
Chư tiên sinh ha ha cười: “Nhân sinh trên đời chỉ có
hai chữ ăn mặc, ta thích được tự tại. Đương nhiên tự tại như thế nào thì như
thế ấy, ăn là việc hàng đầu, bộ dạng béo tốt, chứng minh ta ngon miệng a.”
Một câu nhẹ nhàng, khiến Lâm Cẩn Dung bớt câu thúc hơn
phân nửa. Nàng nghĩ nàng hiểu được vì sao năm đó, khi Lục Giam vội vã về nhà
chịu tang giữ đạo hiếu, lúc nhàn rỗi vẫn thích đến nhà Chư tiên sinh ngồi chơi
như vậy. Ngay cả nàng, cũng cực thích không khí này, ở chung với người khôi hài
như thế. Nàng cùng Lục Giam không phải có tính cách đó, thời điểm không có việc
gì kiên quyết sẽ không nhiều lời một câu, lại càng không biết nói mấy câu dí
dỏm điều tiết không khí, mỗi lần ở chung một chỗ, một hỏi một đáp, nói cơ bản
đều là chính sự, ngẫm lại thật sự buồn tẻ.
Lâm Cẩn Dung nghĩ đến đây, liền cười nói: “Tiên sinh
là người hiếm có, ngôn ngữ khôi hài, nói vậy sư mẫu mỗi ngày tâm tình đều vô
cùng tốt.”
Chư sư mẫu cười: “Thật sự đúng vậy, tuổi trẻ ngẫu
nhiên ầm ỹ hai câu, ta tức giận khóc lóc, hắn chỉ nói hai câu đã khiến ta nở nụ
cười, rất đáng giận mà.”
Lục Giam cùng Lâm Thận Chi đều cúi đầu mím miệng cười,
Chư tiên sinh thấp khụ một tiếng: “Cảnh đẹp sau núi Thanh Lương, Chư sư mẫu sao
không dẫn khách nhân đi ngắm một chút, nghỉ ngơi một chút? Lại làm chút đồ ngon
theo vài phần ra vẻ rụt rè, trong rụt rè lại mang theo vài phần khoe khoang đắc
ý nho nhỏ, không khỏi khẽ cười: “Nếu nói như vậy, rổ trứng gà này cũng nên chia
một nửa cho nhạc mẫu mới đúng.”
Lâm Cẩn Dung đột nhiên nói: “Sớm biết rằng Chư sư mẫu
cùng vài vị sư tẩu là người như vậy, thì ta đã sớm cầu chàng mang theo ta đến.
Hôm nay cùng Tam thiếu phu nhân nói chuyện mà hận vì đã gặp trễ, lại lập tức
phải từ biệt.”
Lục Giam nghe vậy, trong lòng vui vẻ, giương mắt nhìn
về phía Lâm Cẩn Dung, thấy nàng nắm trong tay một quả trứng gà trắng bóc, xảo
tiếu thản nhiên: “Sư mẫu nói đây là lòng đỏ đôi, ta hận không thể lập tức đập
ra nhìn xem, các ngươi đã từng nhìn thấy chưa?”
Lâm Thận Chi hèn mọn nói: “Huynh cho là ai cũng thiếu
kiến thức giống như huynh vậy, ta đương nhiên đã thấy qua.”
Lâm Cẩn Dung cả giận, nói: “Đúng vậy, đệ đương nhiên
đã thấy qua, ngày bé chỉ cần đệ vừa khóc, mẫu thân liền hận không thể đem mọi
đồ chơi kỳ thú tới cho đệ xem, để cho đệ chơi đùa.”
Lâm Thận Chi mới mười hai tuổi, đúng là thời điểm
trọng mặt mũi, thấy Lâm Cẩn Dung ở trước mặt Lục Giam kể lại chuyện ngày bé,
không khỏi cả giận, bĩu môi nói: “Ngày bé Tứ tỷ không phải cũng đi theo bọn họ
sủng ta nga!”
Lâm Cẩn Dung nói: “Đệ vốn nên bảo ta lấy gậy đánh đệ
đi, đệ sớm nói nha, ta nhất định sẽ không để đệ thất vọng.”
Lâm Cẩn Dung bình thường không có vẻ thiên chân khả ái
của nữ tử ở độ tuổi này, Lâm Thận Chi mấy năm nay lại là bộ dạng tiểu đại nhân
tuổi trẻ mà thành thạo, thật sự hiếm khi thấy hai tỷ đệ như thế. Lục Giam nhìn
trái ngó phải, thấy hai tỷ đệ đều cực đáng yêu, liền tiếp nhận trứng gà trong
tay Lâm Cẩn Dung, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Ta cũng chưa thấy qua.”
Anh Đào cùng Đậu Nhi cũng cười: “Nhóm nô tỳ cũng chưa
thấy qua.”
Lâm Thận Chi liền bĩu môi: “Nam tử hán đại trượng phu
không nên so đo với nữ nhân a.”