Thế Hôn

Chương 313 : Hòa thượng

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Lục Giam đến Lâm gia, tất nhiên lại được một phen

nhiệt tình chiêu đãi. Đào thị nghe nói Lâm Cẩn Dung sẽ theo Lục Giam lên kinh,

vui mừng không thôi, càng thấy Lục Giam thêm thuận mắt, không khỏi lôi kéo Lâm

Cẩn Dung nói nửa ngày, bên trong còn có rất nhiều lời nhắc đến con cái. Lại hỏi

Lâm Cẩn Dung an bài Quế ma ma và Quế Viên như thế nào, Lâm Cẩn Dung biết được

rốt cuộc không thể gạt nổi, liền thấp giọng nói.



Đào thị tức giận đến vỗ bàn, cả giận nói: “Cái gì gọi

là vừa ăn cướp vừa la làng, vừa khéo hôm nay cuối cùng ta đã hiểu rồi. Con đã từng

hứa hẹn với nàng cái gì? Con đã từng cho nàng niệm tưởng gì chứ? Cho dù lúc

trước động tâm tư, nhưng sau này cũng nên sửa đổi a, nàng là nô tỳ, không phải

chủ tử nói như thế nào liền như thế ấy mà làm việc sao? Còn muốn như thế nào

nữa? Đuổi nàng về đây, để ta dạy cho nàng biết thế nào là quy củ của nô tỳ.”

Lại mắng Quế ma ma: “Những người khác nàng quản không được thì thôi, khuê nữ

của mình cũng giáo dưỡng không xong, người ta biết sẽ nói Lâm gia không quy củ,

uổng công mình vẫn đối đãi với mẫu tử họ như vậy, trông cậy các nàng sẽ trở

thành trợ thủ đắc lực cho con, thật sự là tức chết ta mà!”



Lâm Cẩn Dung thở dài, thấp giọng nói: “Là lỗi của

con.”



Đào thị cao giọng nói: “Cái gì mà lỗi của con? Rõ ràng

là ác nô không biết ân, không biết cảm tạ, đuổi người về đây, ta thế nào cũng

phải giải tỏa ác khí này mới được.”



Cung ma ma liền khuyên Đào thị: “Sự tình đã đến tình

trạng này, nếu đuổi người về đây cũng không thỏa đáng. Người người đang ngó

nghiêng, đừng để các nàng cuộn sóng lên là được rồi.” Nếu cần thiết, dùng một

bát thuốc là giải quyết sạch sẽ.



Đào thị tức giận một hồi, tự trách một hồi, lại thấy

Lâm Cẩn Dung thiếu người hữu dụng, ánh mắt quét trên mặt Xuân Nha đứng ở một

bên, nói: “Để Xuân Nha đi theo con đi.”



Xuân Nha lúc trước đã gả cho tiểu quản sự, hiện nay

hai người đã trở thành trợ thủ đắc lực của Đào thị, việc trong việc ngoài đều

do bọn họ chuẩn bị. Lúc trước nàng cũng chỉ định xin Hạ Diệp, không nghĩ tới

Đào thị lại ban cho nàng Xuân Nha, Lâm Cẩn Dung sao có thể không biết xấu hổ đoạt

trợ thủ đắc lực của Đào thị đi, liền nhân tiện nói: “Thôi, mẫu thân cũng không

thể rời Xuân Nha tỷ tỷ. Bên kia con vẫn không sao, Mẫn Hành hỏi lão thái thái

ban cho Sa ma ma, có bà giúp đỡ cũng tốt. Lão thái gia cũng muốn ban cho hai

người, cũng đủ dùng rồi.”


Hồi lâu, Lục Giam không tiếng động thở dài, ngồi dậy

chuẩn bị bước xuống giường. Vừa vén màn lên, một bàn run run vươn tới, nhẹ

nhàng giữ chặt vạt áo của hắn, rồi lại nhanh rụt trở về.



Lục Giam giật mình, nghĩ rằng đó là ảo giác. Lại nghe

thấy tiếng Lâm Cẩn Dung nghiêng người, dường như đang xê dịch. Hắn đột nhiên

cảm thấy mũi nhọn đâm vào người không thấy đâu nữa, vật treo nặng nơi cổ họng

cũng biến mất. Hắn không thể tin được lặng lẽ vươn tay sờ vào trên giường, đụng

đến chỗ Lâm Cẩn Dung vừa nằm, hiện giờ không có người, chỉ dư lại một mảnh ấm

áp. Nàng hẳn là đang trốn vào trong góc. Nếu như nàng chưa từng kéo hắn, trốn

hắn làm chi? Hắn mừng như điên, thử nói: “A Dung, vừa rồi là nàng kéo ta sao?”



Lâm Cẩn Dung không đáp, lại xê dịch vào bên trong.



Lục Giam trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: “Không phải

nàng sao? Vậy thì, là cái gì sờ vào người ta vậy nhỉ, ta phải nhanh thắp đèn

lên xem mới được. Nàng đừng sợ a.”



Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Đương nhiên không phải

ta, ta cũng không sợ.” Lời còn chưa dứt, liền rơi vào một cái ôm ấm áp, Lục

Giam mừng rỡ như điên, không đầu không đuôi hôn lên mặt nàng, thấp giọng nói:

“A Dung, A Dung, A Dung ngoan.”



Hắn cao hứng, tới tới lui lui cũng chỉ có một câu như

vậy, cũng không biết nói lời dễ nghe. Lâm Cẩn Dung mắt ướt át, thật cẩn thận

xoa gương mặt của Lục Giam, lại nhẹ nhàng đỡ lấy đầu vai hắn, đem mặt chôn vào

vai hắn, nàng muốn hưởng hạnh phúc vài năm còn lại. Mặc kệ kết cục như thế nào,

cũng để nàng hưởng thụ một chút tư vị thanh xuân, đến lúc đó rồi nói sau đi.



Lục Giam hơi choáng váng, cũng rất nhanh đã tỉnh táo

lại trong sự kích động, hắn thật cẩn thận nâng mặt Lâm Cẩn Dung, đưa tay thay

nàng lau lệ nơi khóe mắt, thấp giọng hỏi: “Vì sao lại khóc? Không thoải mái

sao?”



Lâm Cẩn Dung nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, đơn giản

nghẹn ngào nói: “Đúng là không thoải mái, rất đau, chàng dùng sức a.”



Lục Giam có chút luống cuống tay chân, giống như thiếu

niên ngây ngô đang kích động, trong lòng lại tràn đầy vui sướng cùng chờ mong,

vừa chua xót lại đau nhức, hắn dừng lại, nhẹ nhàng hôn thái dương Lâm Cẩn Dung

bị nước mắt tẩm ẩm ướt, thấp giọng nói: “Là ta không tốt, ta hơi vội vàng rồi.”