Thế Hôn
Chương 314 : Ngẫu ngộ
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Không biết khi nào thì trời mưa, hạt mưa đánh vào cửa
sổ, phát ra thanh âm tịch mịch, Lục Giam một đêm ngủ không an ổn, nghe được
tiếng vang cũng tỉnh lại.
Hắn trợn tròn mắt nhìn trướng đỉnh tối như mực trong
chốc lát, bên môi lộ ra mỉm cười, nhẹ nhàng giật giật tay chân, hướng dựa vào
bên cạnh Lâm Cẩn Dung, dính sát vào nhau, ôm thắt lưng nàng, ở bên tai nàng
thổi khí.
Lâm Cẩn Dung đang ngủ say, có chút phiền chán đẩy hắn.
Lục Giam nhẹ nhàng cắn một cái lên đầu vai nàng, đầu lưỡi lại liếm chỗ mẫn cảm
trên tai nàng vài lần. Quả nhiên, Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng phát ra một tiếng thở
dài hờn tức: “Lại trời mưa ư?”
“Ân.” Lục Giam đặt nàng dưới thân, cúi đầu hôn tiếp.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhắm mắt, nhỏ giọng nói: “Còn
muốn ở nhà cũ bao lâu? Cũng không biết Đậu Nhi các nàng thu thập hành lý thế
nào.”
Từ trước mấy ngày qua nhà cũ tế tổ, trời luôn mưa,
bỗng nhiên to, bỗng nhiên nhỏ, thật sự triền miên. Thời tiết như vậy không
thích hợp ra ngoài, hơn nữa trong thành Bình châu luôn luôn có vô số người biết
hoặc là không biết muốn mời khách, ngày ngày uống rượu khiến Lục Giam chịu
không nổi, Lục lão ông đau lòng vô cùng, bốc cát trạch về ngày đẹp xong, rõ
ràng bảo tiểu phu thê hai người ở trong này lâu thêm mấy ngày, trốn được thì cứ
trốn, trở về thì trực tiếp đi Bình Tể tự lễ tạ thần.
Lục Giam thật ra rất thích nhà cũ thanh tịnh, cũng hay
cùng tộc nhân lui tới nói chuyện, Lâm Cẩn Dung lại không thích nơi này, chỉ cảm
thấy áp lực nặng nề. Hơn nữa có Tống thị ở đó, lại làm cho người ta cảm thấy
không chỗ nào thoải mái, mỗi khi có mèo từ trên đầu tường chạy tới, nàng lại
cảm thấy có ánh mắt ở trong góc nhìn chằm chằm nàng.
Bên ngoài rốt cục chiếu vào một tia sáng, Lục Giam thở
dài một hơi, nói: “Nếu nàng không thích ở chỗ này, buổi chiều chúng ta thu thập
trở về.”
Lâm Cẩn Dung kéo tóc đang rối loạn sang một bên, oán
giận nói: “Ta vẫn thấy nơi này rất vắng vẻ, âm u lại ẩm ướt, luôn luôn có động
tĩnh không rõ nguyên nhân.” Tuy nhà cũ ở trong tay Lục Thiệu được tu sửa một
lần nữa, chung quy vẫn không sửa được vận mệnh kia.
Lục Giam mở bàn tay ẩm ướt mồ hôi của nàng ra, cùng
mười ngón của nàng giao nắm: “Ngày bé ta cũng nghĩ như thế, mỗi lần trở về nhà
Lục Giam thấy hắn thật sự nở nụ cười, cũng nhẹ nhàng
thở ra: “Nghe ý tứ của huynh, có phải cũng bị trong nhà ép buộc không?”
Ngô Tương chớp mắt: “Ngươi nói xem? Hai ngày nay tổ
phụ cùng phụ mẫu của ta quả thực không muốn nhìn thấy ta. Ta đành phải trốn đi
thôi.” Không muốn nói chuyện nhiều về đề tài này, giương mắt nhìn màn mưa trắng
xóa ngoài cửa sổ, thở dài: “Mưa sợ là sẽ không ngừng. Gọi bọn họ làm rượu và
thức ăn mang lên, ta mời các ngươi trú mưa, các ngươi mời ta ăn uống, được
không? Lần sau tụ tập cũng không biết là năm nào tháng nào.”
Nếu hết thảy đã phát triển như lúc trước, đây đại khái
chính là lần gặp mặt cuối cùng của ba người. Lâm Cẩn Dung trong lòng có thêm
vài phần ưu thương, nhanh phân phó Anh Đào: “Ngươi bảo Trường Thọ thỉnh chủ
quán chuẩn bị một bàn tiệc ngon lên đây.”
Giây lát, rượu và thức ăn mang đến, bất quá là chút
món ăn dẫn dã mà thôi, chỉ có một vò rượu cũng là rượu ngon Tư Nhưỡng, chôn
xuống gốc mai được 10 năm, vừa mở ra hương rượu tỏa bốn phía, khiến cho người
ta nuốt nước miếng.
Lâm Cẩn Dung vốn định tránh đi, Ngô Tương lại ở trước
mặt nàng đặt xuống một cái chén, nói: “Mẫn Hành, đều là cùng nhau lớn lên, coi
như là huynh muội, ngày sau trời nam đất bắc, hôm nay A Dung cũng đừng tị hiềm,
cùng nhau uống một chén được không? Ta ngày thường không hay uống rượu, hôm nay
cũng phá lệ a.”
Lục Giam nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, thấy nàng ánh mắt
phát sáng, biết nàng tửu lượng tốt, liền ôm lấy vò rượu rót đầy chén cho nàng:
“Không phải là một chén rượu thôi sao? Nếu ta không đồng ý, ngược lại có vẻ ta
keo kiệt quá rồi. Bất quá A Dung không thể uống nhiều, nếu hai người chúng ta
đều say, còn muốn dựa vào nàng chăm sóc đây.”
Rượu qua ba tuần, Lâm Cẩn Dung đột nhiên nhớ lại một
chuyện quan trọng, cười nói: “Ngô Nhị ca, lại nói tiếp, Tam ca ta ở Đình huyện
buôn bán nhỏ, ngày sau sợ là cần huynh chiếu cố nhiều hơn.”
Ngô Tương hỏi: “Muội lại làm sinh ý tới bên đó sao?”
Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Đúng. Nghe nói bên kia sinh ý
bảo hóa rất tốt, liền muốn thử xem.”
Ngô Tương cố ý ra vẻ không kiên nhẫn: “Đã biết. Cái
mũi sao lại thính như vậy chứ?”