Thế Hôn

Chương 315 : Tâm nguyện

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Lâm Cẩn Dung chỉ cười: “Chuyện này công lao còn phải

ghi tạc Tam ca, cũng không phải công lao của ta. Bất quá là tin tức linh thông

mà thôi. Ngô Nhị ca ngày sau ở bên kia nhậm chức, đúng là gần quan được ban

lộc, trong nhà cũng nên thử mới phải. Tiền nhiều hơn nữa cũng không vô ích.”



Ngô Tương uống một ngụm rượu, thở dài: “Muội sinh ra

là thân nữ nhi, thật sự đáng tiếc.” Người trên đời này, mặc dù là biết chính

mình không thể ôm hết tiền tài trong thiên hạ, nhưng tùy tiện nguyện ý đem phát

tài chi đạo nói cho người bên ngoài biết cũng không nhiều. Đa số chỉ là hy vọng

người bên ngoài giúp nàng chiếu cố, cũng không muốn người bên ngoài chiếm một

chút tiện nghi.



Lâm Cẩn Dung cũng hận bản thân là nữ nhi, nhưng cũng

thấy, nếu làm nam tử, bản thân chẳng phải kinh thiên vĩ tài, nàng quá rõ ràng

mình có ưu thế nhược điểm gì, cho nên mặc dù lúc phong quang nhất cũng không

dám kiêu ngạo, ngược lại càng thêm vài phần nơm nớp lo sợ. Về phần sinh ý bảo

hóa, nàng lại biết, trong tương lai không xa, Lục Kiến Trung cũng sẽ bởi vậy mà

bị phá sản, về phần Ngô gia, Ngô Tương, người nhà hắn còn linh mẫn hơn, cần gì

cố ý che lấp? Liền cười giúp hai người Lục Giam, Ngô Tương rót đầy rượu, thở

dài: “Hết thảy đều là thiên định, cứ như vậy cũng tốt rồi. Nên suy nghĩ theo

nhiều chiều hướng tốt, ta xem như sinh ra trong phú gia, hô nô dịch tì, lại

càng chưa từng đói bụng, áo rách quần manh.”



“Nói đúng!” Ngô Tương nghe vậy, bưng chén rượu cùng

nàng dùng sức huých một chút, cười nhìn về phía Lục Giam: “A Dung nói rất đúng,

nên suy nghĩ theo nhiều chiều hướng tốt. Mặc dù ta…… thất ý, nhưng cũng tốt hơn

so với nhiều người, chỉ cần có tài cán, ngày sau không hẳn sẽ không thể đạt

thành tâm nguyện. Đến đây, Mẫn Hành, ba người chúng ta làm một ly! Chúng ta lần

trước đánh đố, là ngươi thắng rồi!” Muốn thừa nhận thất bại của bản thân thì

rất khó, chân chính nói với người bên ngoài càng khó hơn nữa. Trong thời gian

ngắn hắn có lẽ không thể chân chính biểu lộ ra bên ngoài, nhưng có thể ở trước

mặt Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung thừa nhận thất bại, có thể nói đã là bước đi đầu

tiên.



Lục Giam thấy hắn hào phóng quang minh, không khỏi

càng thêm vài phần khâm phục, cũng bưng lên chén rượu cùng Ngô Tương dùng sức

huých một cái, một ngụm uống cạn: “Ta nguyện Mậu Hoành ngươi sớm ngày đạt thành

tâm nguyện, trở thành danh thần.”



“Đa tạ.” Ngô Tương đã uống vài chén, hưng trí tăng

vọt, cười ha ha: “Nhị lang, tâm nguyện cả đời của ngươi là cái gì?”



“Ta không biết cả đời, ta chỉ biết từng thời kì suy

nghĩ của ta cũng không giống nhau, giống như vĩnh viễn không có lúc nào thỏa

mãn vậy.” Lục Giam có chút ngây người, ngày bé nguyện vọng của hắn là trở lại
sáu mươi tuổi đi ra, chỉ điểm bái tế chi lễ. Thấy tế phẩm dày, lại thỉnh Lục

Giam cùng Lâm Cẩn Dung ra phía sau uống trà.



Lục Giam đi đường mỏi mệt, cũng không muốn uống trà

nhạt, đang định nhẹ nhàng xin miễn, chợt nghe Lâm Cẩn Dung nói: “Vừa vặn mệt

mỏi, nghỉ ngơi một chút cho khoan khoái.” Liền thỏa mãn tâm ý của Lâm Cẩn Dung.

Ba bước thành hai đi vào hậu viện, Lâm Cẩn Dung đứng trước cửa một gian phòng,

hai chân phảng phất trở nên trầm trọng, rốt cuộc đứng bất động.



Lục Giam hơi hơi nhíu mày: “A Dung?”



Lâm Cẩn Dung hướng hắn cười nhẹ: “Chớ để ý ta, ta muốn

nhìn xem.” Rồi gọi Cẩm cô: “Vị tỷ tỷ này, có tiện hay không?”



Cẩm cô lắp bắp kinh hãi, nhưng cũng không không rõ

nguyên do, vội đi tới nói: “Xin hỏi tiểu nương tử là muốn làm cái gì?”



Lâm Cẩn Dung liền gần sát nàng nói: “Không biết nhà xí

ở nơi nào?”



Cẩm cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, dẫn nàng tới một góc:

“Thỉnh bên này.”



Lục Giam thấy thế, chỉ cho rằng nàng muốn tìm ốc xí,

liền dẫn những người khác rời đi.



Lâm Cẩn Dung thấy hắn đi, nhẹ nhàng thở ra, cùng Cẩm

cô đông kéo tây xả hỏi han, trước nói về bệnh tật của ông từ, lại để lại mấy

viên thuốc bổ, rồi đến tương lai của Cẩm cô: “Tỷ tỷ vừa gặp đã thấy là người

trung hậu, nhưng chúng ta là nữ tử, còn nên tính toán sau này, tuổi của tỷ

không nhỏ, đã có mưu tính gì chưa? Cứ không thể sống mãi quãng đời cô độc.”



Nàng bộ dạng thanh tú, ra tay cũng hào phóng, ngữ khí

hòa ái có lễ, vì vậy được Cẩm cô có vài phần hảo cảm mà thành thật thổ lộ: “Tất

nhiên là không muốn, nhưng mệnh chính là như thế. Tiểu nương tử sinh ra và lớn

lên trong phú quý, tất nhiên là không biết, người giống như ta, chỉ là ngay trong

thôn cũng có rất nhiều. So với việc bị bán vào lầu xanh, hoặc bán làm cơ thiếp

của người giàu có, cũng khá hơn nhiều rồi.”



Lâm Cẩn Dung thật cẩn thận nói: “Không gạt tỷ, ta

trước đây đã lập một chí nguyện to lớn, muốn giúp vài người đạt thành nguyện

vọng. Hôm nay đúng dịp gặp gỡ tỷ, cũng là duyên phận, xin hỏi tỷ tỷ, tỷ có tâm

nguyện gì không?”