Thế Hôn
Chương 319 : Cường giả
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Vương Lập Xuân tuy rằng hôn mê, nhưng thuốc và cơm
canh không thể không ăn. Lục Giam mắt thấy mấy người Trường Thọ đứng đó lấy
chiếc đũa cạy răng của Vương Lập Xuân để bón thuốc cho hắn, cũng không hiểu
được người này có thể tiếp tục sống hay không, nghĩ rằng nếu mai mình rời đi,
chắc hẳn sẽ bị mặc kệ, dù là để lại nhiều tiền, chỉ sợ chẳng những không cứu
mạng được hắn, ngược lại làm cho người ta sinh ra tâm tư mưu sát. Nếu không đi,
thì sẽ chậm trễ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Trái lo phải nghĩ, liền kêu Trường Thọ tới, dặn dò
nói: “Chuyện tốt phải làm cho trót, người này nếu không có ai chăm sóc, chỉ sợ
không thể sống sót, ta để ngươi lại chăm sóc hắn, đợi đến khi hắn khỏe lại,
ngươi lại một mình lên kinh tìm ta được không? Con đường này ngươi đã đi qua
một lần, những người khác không có ai thích hợp hơn người.”
Trường Thọ tuy rằng không thích cho lắm, nhưng từ
trước đến nay cực kỳ nghe lời Lục Giam, lập tức đáp ứng. Chỉ có chút lo lắng,
nhỏ giọng nói: “Nhị gia, người này bị đâm một đao, sẽ không phải là người xấu
chứ? Cứu hắn sẽ không chọc phiền toái gì chứ?”
Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Đào Thuấn Khâm, Lục
Giam cũng không lo lắng Vương Lập Xuân là người không biết phân biệt phải trái,
nhưng thấy Trường Thọ không nhận ra Vương Lập Xuân, vì vậy cũng không nói rõ,
chỉ bảo: “Hiện nay hắn chưa tỉnh lại, cũng không biết về sau thế nào, ngươi đề
phòng chút là được. Nếu hắn có thể sống, có thể tự gánh vác, ngươi có thể rời
đi, không cần hỏi nhiều, cũng không cần nhiều lời.” Thấy Trường Thọ không yên
bất an, vội vỗ vỗ đầu vai hắn an ủi nói: “Giữa ban ngày, nhiều người như vậy,
không cần sợ hãi, ta sẽ dặn dò người nơi đây bảo vệ ngươi.” An trí thỏa đáng,
trở về phòng lại viết một phong thư, chỉ đợi hừng đông sẽ sai người đi Thanh
châu gửi Đào Thuấn Khâm.
Sáng sớm hôm sau, phu thê hai người vừa dậy rửa mặt
xong, Trường Thọ đã ở ngoài cửa nói: “Nhị gia, người tỉnh lại rồi, muốn gặp
người.”
Lục Giam bước nhanh ra ngoài, chuyển tới sài phòng,
thấy Vương Lập Xuân mặc dù mệt mỏi không có tinh thần, nhưng tốt xấu thần trí
cũng thanh tỉnh, thấy hắn tiến vào cũng không lộ ra bộ dạng cảm kích rơi nước
mắt gì đó, chỉ nói: “Mỗ có vài câu quan trọng muốn nói với ân công.” Sau đó không
có động tĩnh gì thêm.
trưởng quan vốn chỉ có mấy chục người, rồi trốn vào núi rừng trộn lẫn với lưu
dân cùng sơn phỉ, nhanh chóng trở nên lớn mạnh, sau đó thần không biết quỷ
không hay tiến vào Bình châu. Ai có thể biết cường giả chém giết Vương Lập Xuân
này ngày sau cũng tham gia vào trận bạo loạn kia hay không? Có phải là đám đạo
tặc tràn đến Giang thần miếu giết người kia hay không? Nàng đột nhiên có chút
đứng ngồi không yên: “Gần đây có nhiều sơn phỉ không?”
Lục Giam thấy nàng tuy rằng kiệt lực bảo trì trấn
tĩnh, trong mắt trên mặt lại vô cùng bất an, nghĩ rằng tuy nàng có năng lực,
rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử khuê phòng được nuông chiều, trong lòng không khỏi
mềm nhũn, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng trấn an: “Nay thế đạo
bình yên, làm sao có nhiều đạo tặc đến vậy? Chỉ là lời của kẻ hết ăn lại nằm,
là vô căn cứ thôi. Chúng ta đi đường đều là quan đạo, không cần để ở trong
lòng.”
Lâm Cẩn Dung lại thủy chung không thể buông lỏng tâm
sự, đứng ở phía trước cửa sổ quan vọng cảnh sông mà yên lặng tính toán, bọn họ
lần này dọc theo phía bắc sông Chử Giang vào kinh thành, mà lúc trước chạy nạn,
cũng là qua sông thì coi như được an toàn. Cũng không biết phía bên kia con
sông, là hoàn cảnh gì? Cuộc đời nàng có thể đi qua được bên đó hay không? Nhưng
mặc dù nàng tham lam vươn dài cổ trông về phía xa, cũng chỉ nhìn thấy một mảnh
mênh mang, cùng một đường chân trời mờ mịt mà thôi.
Lục Giam thấy nàng nhìn xung quanh, vẻ mặt đều là tò
mò, không khỏi hưng trí bừng bừng phấn chấn, ôm lấy nàng ở phía trước cửa sổ,
chỉ phong cảnh núi sông cho nàng xem, lại phân loại thuyền nói cho nàng nghe:
“Hải thuyền lớn nhất có vạn hộc thuyền, có thể chứa ngàn người, tích trữ lương
thực một năm, đi xa ra ngoài trùng dương; Trong số thuyền sông lại có vạn thạch
đại thuyền, nhưng đa phần là loại thuyền trung đẳng mấy trăm ngàn hộc; Có
thuyền hồ, chuyên dùng để du ngoạn, phá lệ xa hoa, lại có thuyền nhỏ, thuyền
múa chèo, ngày sau có cơ hội, ta sẽ dẫn nàng đi xem.”
Xuất môn quả nhiên kiến thức rộng rãi, Lâm Cẩn Dung
hàm chứa cười nghe hắn nhất nhất kể, lại hỏi: “Ta nghe người ta nói, đi thuyền
tối kị hành khách chết trong thuyền, thường thường hơi thở chưa tuyệt liền cuốn
chiếu quăng xuống nước, có chuyện này hay không?”
Lục Giam nói: “Đúng. Nàng xem, đằng trước có một con
thuyền rất đẹp kìa!”