Thế Hôn

Chương 320 : Nương nương sơn

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Lâm Cẩn Dung nghe Lục Giam khen thuyền kia, nhanh ghé

mắt nhìn lại, thấy phía trước bên trái có một chiếc thuyền lớn, dài chừng hơn

năm mươi trượng, trang sức xa hoa, điêu lan họa củng, thập phần tinh xảo. Trên

đó có một người nhàn rỗi ngồi ngắm cảnh, bên cạnh lại có bàn trà và một bộ trà

cụ tinh xảo, một nha hoàn cùng tuổi với Đồng Nhi ngồi xổm một bên, đang cầm

quạt hương bồ quạt một tiểu hỏa lò. Người ngắm cảnh kia mặc một kiện đạo bào

màu trắng rộng thùng thình, trên đầu đội tịch mạo, khoanh chân ngồi ở chỗ kia,

nhìn qua có vài phần tiên vị.



Lâm Cẩn Dung không khỏi hâm mộ nói: “Người này cứ như

đang trải qua một cuộc sống thần tiên vậy.”



Lục Giam cười: “Sao lại nói vậy?”



Lâm Cẩn Dung liền phân tích cho hắn nghe: “Chàng xem,

thuyền này thanh tịnh, không phải do hắn bao hết sao, chứng minh hắn thực giàu

có; Có năng lực tự do tự tại pha trà thưởng cảnh, cũng không phải là sống một

cuộc sống thần tiên sao?” Lời còn chưa dứt, chợt nghe Lục Giam bật cười.



Lâm Cẩn Dung bất mãn: “Chàng cười cái gì?”



Lục Giam nói: “Không cười cái gì. Ta chỉ là muốn, theo

như lời của nàng, ta lúc này cũng coi như đang trải qua một cuộc sống thần tiên

đi. Nếu nàng muốn giống như hắn pha trà chơi đùa, ngày sau ta cũng có thể thay

nàng thuê một con thuyền đẹp. Nhưng nói đến tự do tự tại, chắc gì hắn đã được

như vậy, áy náy tìm thanh thản mà thôi, trên đời này chân chính từ trong ra

ngoài đều thấy tự do tự tại không có mấy người.”



Khi nói chuyện, dường như nước đã sôi, người nọ liền

cử động, mây bay nước chảy lưu loát sinh động chích trà, nghiền trà, la trà,

canh lửa, điểm trà, hành văn liền mạch lưu loát.



Lâm Cẩn Dung vừa thấy liền biết là người trong nghề,

liền không hề lên tiếng, chỉ chuyên tâm nhìn động tác của người nọ, Lục Giam

lại cúi đầu “Di” một tiếng: “Này không phải Mai Bảo Thanh sao?”



“Thật sự?” Lâm Cẩn Dung cuống quít nhìn chăm chú.

Nhiều năm trước tới nay, nàng nghe được tên họ cùng sự tích của người này vô số

lần, năm mới từng thập phần muốn cùng nhà hắn kết giao, tạo quan hệ, nhưng mọi

người chưa từng gặp qua một lần. Hôm nay lại khiến nàng may mắn gặp gỡ, sao

không nhìn cho rõ ràng.



Lục Giam thấy nàng nhìn nghiêm túc, không khỏi hỏi:

“Nàng nhìn cái gì?”


Phó đại tẩu cười nói: “Tất nhiên là đã đi qua, bên kia

sông là thị trấn nhỏ, tên là Tức huyện, thị trấn không lớn, dân cư cũng không

nhiều, nhưng vẫn có vẻ giàu có và đông đúc.”



Lâm Cẩn Dung thấy tình hình của Sa ma ma quả nhiên tốt

hơn nhiều, liền thả tâm, lại hỏi: “Bên kia phong tục như thế nào?”



Phó đại tẩu đáp: “Qua sông, đó là hai loại tập tục,

bên kia ấm áp hơn nhiều, nhiều người thích ăn vị ngọt, khả năng sông nước của

tiểu nương tử bên đó cũng so với bên này tốt hơn, tính tình nam tử cũng ôn hòa

hơn.” Nói đến chỗ cao hứng, ánh mắt chuyển đến trên người Lâm Cẩn Dung, nhỏ

giọng nói: “Nương tử đã có tiểu công tử chưa? Tiểu phụ nhân xem xét bộ dáng của

nương tử dường như chưa từng sinh dưỡng hài tử.”



Người này cũng quá thẳng thắn lại hơi nhiều chuyện,

lời vừa nói ra, ngay cả căn bệnh của Sa ma ma cũng bị dọa chạy một nửa, tất cả

đều nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung cúi mắt đem quạt lụa nhẹ nhàng phe phẩy hai

cái mới cười nhẹ: “Chưa từng.”



“Không sợ.” Phó đại tẩu không để ý tới sắc mặt người

khác, dùng sức vỗ đùi, lớn tiếng nói: “Đi thêm ba ngày, có tòa nương nương sơn,

ở chân núi có nương nương tuyền, nương tử nếu muốn cầu tự, nơi đó là linh

nghiệm nhất. Chỉ cần kiền tâm cầu bái, lại thả xuống hồ vài đồng tiền, uống một

chén nước suối, lập tức sẽ hoài thai a.”



Đậu Nhi thấy nàng ngôn ngữ cử chỉ thô bỉ, rất sợ nói

thêm gì đó sẽ khiến Lâm Cẩn Dung không khỏi hờn giận, vội dời lực chú ý của

nàng: “Sắc trời đã tối muộn, không biết tối nay nghỉ tạm ở đâu đây?”



Phó đại tẩu lúc này mới nhìn nhìn sắc trời, vỗ tay lớn

một cái: “Ta phải nấu cơm đây.” Nói xong hấp tấp rời đi.



Lâm Cẩn Dung lại trấn an Sa ma ma vài câu, phân phó

mấy người Anh Đào chăm sóc, rồi trở về khoang. Đẩy cửa đi vào, chỉ nghe tiếng

sách sột soạt, Lục Giam dựa vào trước cửa sổ, cầm một quyển sách lật giở, liền

hỏi hắn: “Sao đã tỉnh lại? Cơm chiều còn chưa chuẩn bị xong mà.”



“Vị Phó đại tẩu thanh âm quá lớn, ta không thể không

tỉnh dậy.” Lục Giam kêu nàng đi qua, dán vào lỗ tai nàng thấp giọng cười nói:

“Nương nương sơn, nương nương tuyền có thật không? Lập tức có thể hoài thai

sao?”