Thế Hôn

Chương 324 : Lừa gạt

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Vào tháng 8, sáng sớm hay trời tối đều se lạnh, thời

điểm giữa trưa lại vẫn nóng muốn chết. Chim chóc ở trên cây liều mạng kêu,

khiến người có thêm vài phần phiền chán.



Lâm Cẩn Dung thực vội, chưa bao giờ gấp gáp như thế.

Thời gian ít ỏi, nàng muốn làm rất nhiều chuyện, lại phát hiện dựa theo tốc độ

hiện tại, thật sự quá chậm, lại càng không biết có thể thực hiện được hay

không. Những lời này nàng không có cách nào bàn luận với bất luận kẻ nàaio, chỉ

có thể chôn thật sâu ở trong lòng, vì thế nàng bắt đầu nôn nóng, ban đêm ngủ

không được, ban ngày lại không tỉnh táo, không chỉ như thế, khẩu vị cũng không

tốt, luôn mạc danh kỳ diệu muốn nôn ọe, sau đó cái gì cũng không muốn ăn.



Lục Giam chỉ cho rằng nàng vì mang thai mà không thoải

mái, đối đãi với nàng càng thêm cẩn thận ôn nhu, cũng càng thêm vài phần săn

sóc, tùy thời thỉnh đại phu đến bắt mạch, lại ngầm phân phó đám người Sa ma ma,

phàm là thứ gì nàng muốn ăn, đều phải nấu cho ra, nếu như các nàng không còn

cách nào khác, thì phải để cho hắn biết, hắn sẽ đưa ra chủ ý. Đồng thời, cũng

lại càng không nguyện ý để chuyện bên ngoài quấy rầy nàng, vì thế cố ý căn dặn

phu thê Tống Bằng và Hạ Diệp, có chuyện gì thì nói trước với hắn, để hắn xử trí,

bằng không nếu Lâm Cẩn Dung có gì không ổn, hắn sẽ hỏi tội bọn họ.



Lâm Cẩn Dung tất nhiên là không biết, chỉ biết là toàn

gia cao thấp cung phụng nàng giống như Bồ Tát, suốt ngày chỉ sợ nàng nóng hoặc

lạnh, ăn không ngon hay là ngủ không tốt, đi đường sợ ngã, đứng sợ gió thổi vào

người, phàm là nàng có chút động tĩnh, đều biến thành gà bay chó sủa.



Ngày ấy, nàng bất quá chỉ thuận miệng nói một câu muốn

ăn quả cam, thật sự muốn ăn, nhưng chỉ nói thế mà thôi, chỉ vì phụ cận kinh

thành không trồng cây cam, huống chi lúc này quả cam cũng khá là hiếm. Nàng

không phải tiểu nữ tử sơ kinh nhân sự (chưa hiểu sự đời), nàng

là người từng trải, trăm loại tư vị đều đã nếm qua, tất nhiên sẽ không vì loại

chuyện này mà làm nũng, hoặc là phát giận khó xử người khác, chỉ buột miệng mà

thôi. Nhưng chưa từng nghĩ đến là, mới qua hai ngày, Lục Giam về nhà, tay cầm

một rổ cam xanh vàng lẫn lộn óng ả.



Chịu đựng là một chuyện, muốn ăn lại là một chuyện

khác, Lâm Cẩn Dung thấy mấy quả cam này cũng nhịn không được, làm sao còn cố kị

quả cam còn mang theo chút sắc xanh kia? Tuy thật sự là rất chua, mới vừa vào

miệng nước bọt đã tiết ra, từ đầu lưỡi truyền đến vị chua, nhưng trong lòng lại

mang theo vài phần ngọt ngào, còn làm cho người ta đặc biệt thoải mái.



Thấy nàng vẻ mặt thỏa mãn, Đậu Nhi không khỏi cười
Lâm Cẩn Dung vẫn biết hắn cố chấp, vốn nghĩ rằng sẽ

thương lượng khá lâu, bằng không nhanh chóng đi trước một bước mở cửa hàng,

nhưng hiện tại hắn nói như thế, ngược lại có chút ngẩn ngơ. Cũng mặc kệ thế

nào, hắn rốt cuộc đã đồng ý, lập tức đứng dậy nói: “Ta đây nhanh đi viết thư

cho Tam ca, trước khi năm mới đến phải kiếm được chút tiền.”



Lục Giam cười cười, giữ chặt nàng không cho đi: “Nàng

bồi ta ngồi trong chốc lát.” Lâm Cẩn Dung nhẫn nại bồi hắn ngồi một lát, rốt

cuộc là đứng ngồi không yên , Lục Giam bất đắc dĩ đành phải thả nàng đi, một

mình một người ngồi ở trong viện hóng mát.



Hạ Diệp theo cửa viện tiến vào, hành lễ với hắn rồi

hai tay cầm lên một phong thư, thấp giọng nói: “Nhị gia, Tam gia bên kia gởi thư.”



Lục Giam tiếp nhận thu vào trong tay áo, thản nhiên

nói: “Cái cửa hàng kia đã cho thuê hay chưa?”



Hạ Diệp vội đáp: “Chưa từng.”



Lục Giam trừng nàng vài lần, chậm rãi nói: “Mấy ngày

nữa, ngươi nói cho thiếu phu nhân biết, phát sinh biến cố, người ta tình nguyện

bồi tiền cũng không chịu cho thuê.”



Hạ Diệp vẻ mặt khó xử. Nàng cùng Tống Bằng đến hầu hạ

Lâm Cẩn Dung, vốn là muốn giúp Lâm Cẩn Dung, chống lại ảnh hưởng của Sa ma ma

cùng Lục Lương. Tiếc rằng chẳng những không có tác dụng, ngược lại lại bị Lục

Giam bắt cóc lên cùng một chiếc thuyền, lừa gạt Lâm Cẩn Dung. Tuy rằng lý do

thập phần đầy đủ, nàng cũng cho rằng Lâm Cẩn Dung giữ thai sinh con là việc

quan trọng nhất, nhưng thủy chung vẫn do dự vì bối phận của nô bộc. Ngày thường

thấy Lâm Cẩn Dung luôn mong mỏi đã không được tự nhiên, lúc này lại chính mồm

lừa gạt, nàng thật sự là làm không được.



Lục Giam thấy nàng không đáp, nhân tiện nói: “Cũng là

khó xử ngươi, thôi, chuyện này phu thê các ngươi không cần lo cho, đều giao cho

ta. Nhưng nếu thiếu phu nhân hỏi đến, ngươi có biết nên nói như thế nào không?”



Hạ Diệp khẽ gật đầu cơ hồ khó nhận ra.



Lục Giam liền vẫy tay bảo nàng đi xuống, cầm lá thư đi

đến đông viện, lệnh Trường Ninh kêu Lục Lương qua nói chuyện.