Thế Hôn
Chương 325 : Không tha
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Mưa thu tí ta tí tách rơi xuống đất, tạt vào cây bồ
đào ở ngoài sân, tiếng vang không dứt náo nhiệt giống như một trận mưa to.
Lâm Cẩn Dung bị tiếng mưa rơi đánh thức, trợn mắt thấy
trong phòng ảm đạm, không khỏi thầm nghĩ mình ngủ trưa đã đủ lâu. Trong phòng
im ắng, trừ bỏ tiếng mưa rơi nửa điểm tiếng động đều không thấy, trong chăn vừa
ấm vừa thơm, Lâm Cẩn Dung thập phần luyến tiếc ngồi dậy, lại cảm thấy trong
bụng đột nhiên có chút đói, liền ngồi dậy muốn gọi người, vừa mới mở miệng,
chợt nghe thấy thanh âm của Hạ Diệp, cúi đầu, nặng nề: “Làm sao bây giờ?”
Đậu Nhi nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết.”
Hạ Diệp khe khẽ thở dài: “Tuy muốn tốt cho thiếu phu
nhân, nhưng khiến người lương tâm bất an, ta chưa từng làm chuyện như vậy, rất
khó xử. Chỉ sợ thiếu phu nhân mà biết lập tức sẽ điều chúng ta về.”
Đậu Nhi không lên tiếng, hồi lâu mới nói: “Tỷ tỷ đi
trước đi, không làm cũng đã làm rồi, trước chờ thiếu phu nhân qua thời gian này
lại nói sau.”
Hạ Diệp tiếp lời: “Bằng không, chúng ta trở về cũng
không sao, chỉ cần thiếu phu nhân mẫu tử bình an là tốt rồi, đây mới là đại sự
quan trọng nhất.”
Gian ngoài một trận lặng im, hồi lâu, mới nghe thấy
cửa nhẹ nhàng vang một tiếng, dường như có ai đó đi ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung ôm chăn, nhìn chằm chằm quầng trắng mờ mờ
ở cửa sổ hồi lâu, rồi lên tiếng hỏi: “Ai ở gian bên ngoài?”
Đậu Nhi nhẹ tay nhẹ chân đi vào, đứng ở trước giường
mang theo vài phần không yên nói: “Thiếu phu nhân ngủ có ngon không?”
Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Ngủ không tốt, bị tiếng
mưa rơi cùng tiếng nói chuyện đánh thức.”
Đậu Nhi giống như bị kim đâm một cái, lập tức liền
đứng thẳng, căng thẳng nhìn Lâm Cẩn Dung, một câu cũng không thể thốt nên lời.
Nha đầu thành thật này, muốn tìm một người hữu dụng
sao lại khó khăn như thế? Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng hít một tiếng, nói: “Nói đi.
Sao lại thế này?”
Đậu Nhi hơi nhếch môi, ánh mắt loạn chuyển, hơn nửa
ngày mới cố nở một nụ cười: “Không có gì……”
Lâm Cẩn Dung trừng nàng, trầm mặt cả giận nói: “Còn
muốn gạt ta sao? Nha đầu ngốc! Chẳng lẽ ngươi không biết Hạ Diệp cố ý đem
được không?”
Lâm Cẩn Dung nhìn nhìn Tống Bằng ở một bên canh giữ
trước xe ngựa, bộ dạng phục tùng rũ mắt, hơi hơi cười lạnh: “Ta không biết, ta
ngay cả xuất môn cũng không thể, ngay cả làm nô tài cũng dám ngăn cản ta!”
Lục Lương thập phần khổ sở, không khỏi điều tra nhìn
về phía Sa ma ma, thấy Sa ma ma hướng hắn nháy mắt, trong lòng giật mình hiểu
được, vội đáp: “Thỉnh thiếu phu nhân thứ tội, là hạ nhân thất lễ.”
Lâm Cẩn Dung không thèm nhìn hắn, lướt qua bên người
hắn bước lên xe ngựa. Đợi cho Sa ma ma, Hạ Diệp, Đậu Nhi cũng theo đi lên,
giương giọng ra lệnh: “Đi.”
Tống Bằng ở phía trước dẫn đường, dẫn xe ngựa ra đường
cái, tiến về phía nam, hướng tới khách điếm Thanh Phong lâu.
Mưa thu triền miên, trên đường người đi lại rất thưa
thớt, chung quanh không nghe thấy tiếng buôn bán, thập phần im lặng, trong xe
ba nữ nhân thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt Lâm Cẩn Dung, đều tràn ngập lo lắng.
Chuyện này, xét ra, cố nhiên Lục Giam giấu diếm nàng là không đúng, nhưng cũng
vì muốn tốt cho nàng, không biết nàng vì sao lại cố chấp như thế?
Lâm Cẩn Dung trong lòng nhớ tới số hàng hóa kia, làm
sao còn quản được các nàng đang có tâm tư biểu tình gì? Đến Thanh Phong lâu, ở
bên đường đỗ xe lại, Tống Bằng nói: “Thiếu phu nhân, nô tài đi tìm người.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Nhanh đi, nhanh đi.”
Trong chốc lát, Tống Bằng giơ ô che chở một hán tử hơn
bốn mươi tuổi đi ra, dừng trước trước xe ngựa, cách qua mành xe hành lễ với Lâm
Cẩn Dung: “Tiểu nhân Diêu Trác thỉnh an chủ nhân.”
Lâm Cẩn Dung nghe hắn gọi mình là chủ nhân, cũng buông
lỏng tâm: “Trời đang mưa, miễn lễ đi. Có khỏe không?”
Diêu Trác ngầm hiểu: “Khỏe, tiểu nhân cũng không dám
tự chủ trương. Luôn chờ thiếu phu nhân hoặc là Tam gia phân phó mới dám động.”
“Ngươi làm tốt lắm.” Lâm Cẩn Dung tâm tình tốt, vẫn là
Lâm Thế Toàn làm việc tuyển người chu đáo.
Chợt có một nam tử tuổi chừng ba mươi mặc kiện vải sắc
thạch thanh cùng màu với đế hài, bụng phưỡn, mang khăn trùm đầu, diện mạo khôn
khéo từ khách điếm đội mưa đi ra nói: “Tại sao Diêu huynh không bán cho ta, là
muốn qua tay bán cho người bên ngoài sao?”