Thế Hôn

Chương 329 : Sinh ý

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Qua mấy ngày, đám người Diêu Trác ở phụ cận phố Phan

Lâu tìm được một cửa hàng mặt tiền lớn, giá gấp đôi so với chỗ trước đó, Lâm

Cẩn Dung tính toán đau xót không thôi, nhưng cũng không bởi vậy mà trách cứ Lục

Giam.



Mới được khai trương, sinh ý của cửa hàng vẫn chỉ bình

thản, Diêu Trác liền cùng Lâm Cẩn Dung thương lượng, có nên giảm giá thấp một

chút hay không. Lâm Cẩn Dung quả quyết cự tuyệt: “Nơi này không thể so với Bình

châu, người trong kinh thành không thiếu tiền, cái thiếu là danh tiếng. Nếu

chúng ta hạ giá thấp, người ta không chừng còn tưởng rằng hàng hóa của chúng ta

không tốt bằng các cửa hàng xung quanh, nếu không nữa thì, sẽ đắc tội với những

người khác.”



Diêu Trác nhíu mày nói: “Vốn là cửa hàng mới mở, thời

điểm ban đầu sẽ ít khách, dần dần, sau khi có danh tiếng sẽ tốt hơn nhiều.

Chính là trong kinh vật hiếm lạ rất nhiều, cửa hàng càng nhiều hơn, nơi nơi đều

có, muốn mở một đường máu, thế nào cũng phải nghĩ ra chủ ý tốt.”



Nếu là ở Bình châu, Lâm Cẩn Dung sẽ mang theo mấy hàng

hóa nhà mình tham dự hội ngắm hoa hay tiệc trà xã giao, yến hội của các nữ

quyến, tất nhiên sẽ tự động tạo thành phong trào. Nhưng đây là ở kinh thành,

người có thể cùng nàng lui tới đa số đều là một ít gia quyến quan nhỏ, những

người này phần lớn cũng không có gia cảnh dư giả gì, căn bản dùng không mua nổi

mấy thứ này. Nàng chỉ mời những người này đến làm khách, hoặc là ở yến hội nhà

người ta đưa ra, cũng bất quá chỉ là đưa đồ cho người mù ngắm mà thôi, có lẽ

còn khiến cho người bên ngoài phản cảm.



Lâm Cẩn Dung nâng cằm suy nghĩ hồi lâu, phân phó Diêu

Trác: “Ngươi lấy vài món tinh xảo đắc dụng gì đó đưa lại đây, thí dụ như quạt

hoa văn màu cối của Uy quốc, quạt Triều Tiên, v.v… Đợi khi nào Nhị gia rảnh

rỗi, bảo hắn dẫn ta đến Tướng Quốc tự bên kia du ngoạn một phen, ngày thường

ngươi cũng sai người chuẩn bị sạp bày vài món tinh xảo gì đó thử một lần xem.”



Dân có câu: Nhất cửu tới nhị cửu, cây quạt không rời

tay. Quạt, quả nhiên là vật phẩm trang sức không thể thiếu của nhóm phu nhân,

cầm quạt trong tay, phong lưu tẫn hiển. Một thân ham thích, thưởng thức, thân

gia, đều có từ một cây quạt nho nhỏ trên tay mà hiển hiện ra. Lâm Cẩn Dung mặc

dù không phải đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, nhưng có phong tư ôn nhuận

tú nhã độc đáo riêng, cầm một cây quạt trong tay tất sẽ khiến cho không ít

người chú ý. Tướng Quốc tự mỗi tháng mở ra năm lần, chấp thuận dân chúng ở đó

buôn bán, cái gì hiếm lạ đều có, nhiều lần có không ít nữ quyến phú quý đi du

ngoạn, Lâm Cẩn Dung chỉ cần khiến cho vài người mấu chốt chú mục, sẽ đạt được

mục đích.
sao?”



Lục Giam nói: “Ngươi cứ làm đi, cần gì hỏi nhiều? Nhớ

rõ phải cò kè mặc cả, chớ làm cho người ta sinh nghi.”



Lục Lương đáp ứng rời đi. Lục Giam liền dẫn Lâm Cẩn

Dung đi đến hành lang bên trong đại điện tìm mấy bộ danh gia đề chữ, để chờ tin

tức của Lục Lương. Lâm Cẩn Dung thế này mới hỏi hắn: “Đó là ai vậy? Mẫn Hành vì

sao phải mua hết đồ của hắn?”



Lục Giam liền chỉ vài chủ quán và các loại sạp chung

quanh cho nàng xem: “Thấy không? Sạp ở nơi này tất cả đều là quan viên bị bãi

chức ở các nơi buôn bán đặc thổ đặc sản cùng hương dược, trao đổi để chuyển về

nhà. Vị này là một vị bá phụ khi ta ở Giang Nam có quen biết, hắn đắc tội với người

ta, cho nên rơi xuống kết cục này. Ta tặng hắn thì hắn không nhận, lại không nỡ

để con cháu chịu khổ, thế nào cũng phải tới nơi này buôn bán, ta cũng chỉ làm

được đến thế mà thôi.”



Lâm Cẩn Dung thở dài, nói: “Tiền thực trọng yếu a.”



“Lời này rất đúng, tiền đương nhiên trọng yếu.” Phía

sau đột nhiên đi tới một người, hồng bào ngân mang, ngọc diện mỉm cười, nhẹ

nhàng vỗ vỗ đầu vai Lục Giam, hô gọi: “Mẫn Hành huynh.” Lại mỉm cười cùng Lâm

Cẩn Dung thi lễ: “Tại hạ Vinh Thất, gặp qua tẩu tử.”



Đúng là Vinh Thất ngày ấy giúp đỡ giải vây, Lâm Cẩn

Dung vội nghiêm mặt hoàn lễ, thối lui đến một bên. Vinh Thất đứng ở nơi đó cùng

Lục Giam thấp giọng hàn huyên vài câu rồi rời đi.



Lục Giam quay đầu cười nói: “Nàng thành công rồi,

nương tử nhà hắn coi trọng quạt trong tay nàng, bảo hắn tới đây hỏi ta, cây

quạt trong tay nàng là mua từ đâu, ta trực tiếp nói cho hắn biết là từ cửa hàng

của nàng, nếu hắn thích thì cứ tự đến đó chọn lựa.”



Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu hướng phương hướng của Vinh

Thất nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh hắn có một nữ tử dáng người cao gầy đội đấu

lạp giống nàng đứng đó, hai người cũng đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt vừa

chạm nhau, liền hướng bọn họ hơi hơi gật đầu.