Thế Hôn

Chương 330 : Hy vọng

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã vào tháng 11, Lâm

Cẩn Dung mang thai 5 tháng đã lộ chút bụng, nhưng cũng không mập mạp, từ phía

sau nhìn lại, chỉ có thể nhận ra nàng béo lên một chút, cũng không nhận ra là

phụ nhân có thai. Từ ngày ấy đi Tướng Quốc tự, xảo ngộ phu thê Vinh Thất không

được lâu, cuộc sống của nàng dần trở nên an ổn.



Phu thê Vinh Thất cũng không đến cửa hàng chọn này nọ,

thậm chí không thấy gặp mặt. Lâm Cẩn Dung nghĩ đến, bọn họ có nhiều điều cố kỵ,

sợ bản thân mượn cơ hội này trèo cao, một khi đã như vậy, nàng càng không cần

phải chủ động giao tiếp. Đơn giản đem chuyện này quăng qua sau đầu, chọn thời

tiết tốt lại cùng Lục Giam xuất môn, mỗi lần đều là tỉ mỉ trang điểm, hoặc là

dùng quạt Triều Tiên rồi trâm gài tóc, hoặc là dùng tơ lụa của Uy quốc, không

khoa trương, nhưng thực tinh xảo, làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhận

ra, gặp rồi lại càng khó quên. Thường xuyên sẽ có nữ quyến tiến lên hỏi thăm

nàng mua ở đâu, nàng tất nhiên là cười tủm tỉm nói cho người ta biết.



Nàng không biết đến tột cùng có phải nàng có duyên với

nơi này hay không, tóm lại sinh ý của cửa hàng dần dần trở nên thịnh vượng, đến

Đông chí đã được người trong kinh thành công nhận, thậm chí so với giao thừa

còn được coi trọng hơn, mỗi nhà khi đó đều phải đưa quà tặng trong ngày lễ, cho

nên trước sau Đông chí trong cửa hàng luôn buôn bán lời, cũng dần dần có chút

danh tiếng.



Khi chuyển hàng hóa xong, thư của Lệ Chi cùng Lâm Thế

Toàn cũng gửi về đây. Lệ Chi làm cho Lâm Cẩn Dung và Lục Giam hai đôi hài, lại

may cho tiểu hài tử chưa sinh ra mấy bộ đồ lót, nói với nàng hết thảy đều tốt,

khuyên nàng bảo trọng thân thể; Lâm Thế Toàn thì nói năm nay hắn không trở về

Bình châu qua năm mới, chuyên tâm ở lại Đình huyện bàn việc buôn bán, còn nói

từ lúc Ngô Tương đến Giang Nam, khí hậu không hợp, bệnh nặng một hồi, đến bây

giờ cũng không chưa khỏe hẳn.



Lâm Cẩn Dung đoán Ngô Tương bị bệnh trận này, ước

chừng cũng có liên quan đến tâm tình thất ý của hắn, sau khi thương lượng với

Lục Giam, khi hồi âm đã đặc biệt sai người mang chút thuốc bổ tới cho Ngô

Tương. Tuy rằng biết Ngô Tương không thiếu, nhưng vẫn là bằng hữu của nhau, tóm

lại còn có nhân tình, nên biểu lộ chút trấn an.



Vừa mới tiến vào tháng chạp, phu thê Xuân Nha cùng với

hai quản sự của Lục gia từ Bình châu mang đến thư của ba nhà Lâm, Lục, Đào và

rất nhiều đặc thổ đặc sản và đồ dùng của tiểu hài tử. Bởi vì không biết thai

này là nam hay nữ, cho nên vô luận là Đào thị, Lâm Cẩn Âm, hay là Lục gia, đều

chuẩn bị đồ cho cả nam oa và nữ oa, rực rỡ muôn màu đặt trong mấy thùng lớn.


lẫn phấn hồng, Lâm Cẩn Dung tiếp nhận cầm trong tay xem qua, nghiêm túc nói:

“Tam thẩm nương cũng thập phần dụng công, đường may rất tinh tế. Màu sắc này

cũng phối hợp rất khá, ta thực thích.”



Lục Giam ánh mắt tỏa sáng, khen ngợi: “Đúng vậy.” Vì

một câu tán thưởng này của Lâm Cẩn Dung, hắn bắt đầu liều mạng khen Đào thị,

Lâm Cẩn Âm cùng Lâm Ngọc Trân thêu thùa giỏi thế nào, Lâm Cẩn Dung mỉm cười,

ngừng lời hắn: “Ta biết, đều là vì chúng ta, đều hy vọng chúng ta tốt đẹp.” Rốt

cuộc vẫn là thân mẫu của hắn, hắn luôn hy vọng nàng có thể cùng Đồ thị hòa

thuận.



Lục Giam liền không hề nhiều lời, ôm lấy nàng ngồi

xuống tháp, cúi đầu gọi một tiếng: “A Dung.”



Lâm Cẩn Dung “Ân” một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”



Trong chậu than phi hồng, chiếu lên gương mặt Lục Giam

có thêm vài phần hồng nhuận, ánh mắt lại càng đen láy, hắn nắm chặt tay Lâm Cẩn

Dung, nhẹ giọng nói: “Ta mấy ngày nay tới giờ, quá thực khoái hoạt, thật hy

vọng cuộc sống vẫn sẽ như vậy.”



Lâm Cẩn Dung cầm tay hắn, đem tay hắn đặt lên bụng của

mình: “Sờ đi, hắn đang động.”



Lục Giam thật cẩn thận, nín thở tĩnh khí, lại không

nhịn được thất vọng: “Không thấy nữa. Hắn là cố ý đúng không?”



Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười rộ lên: “Đúng vậy,

hắn chính là hài tử bướng bỉnh, chuyên cùng chàng đối nghịch a.”



“Để ta giáo huấn hắn.” Lục Giam vòng ôm thắt lưng

nàng, chậm rãi cúi người xuống, đem lỗ tai nhẹ nhàng dán tại bụng nàng, vẫn

không nhúc nhích. Hài tử giống như biết, thực nể tình lại giật giật. Tuy rằng

chỉ nhẹ nhàng động đậy, Lục Giam lại nắm bắt được, hắn nhịn không được thở nhẹ

ra tiếng: “A Dung, hắn thật sự đang động, hắn nhất định là nghe được lời nói

của ta.”



Lâm Cẩn Dung ánh mắt đột nhiên có chút ướt át, tay nhẹ

nhàng phủ lên mặt Lục Giam, thấp giọng nói: “Nhị lang, mấy ngày nay ta cũng

thực vui mừng.” Nàng cũng hy vọng ngày này vẫn cứ bình an trôi đi, cho nên nàng

muốn dùng toàn lực để cố gắng.