Thế Hôn

Chương 331 : Mời

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Hai quản sự của Lục gia còn phải quay lại Bình châu

qua năm mới, cho nên sau khi Lục Giam lấy được đơn thuốc từ thái y viện, ngày

kế liền khởi hành trở về Bình châu.



Phu thê Xuân Nha rất nhanh liền quen thuộc với hoàn

cảnh mới, Xuân Nha có thể viết chữ tính toán, rất nhanh liền thay thế vai trò

của Lệ Chi, chẳng những giúp đỡ Lâm Cẩn Dung quản lý nội viện, còn có thể thay

Lâm Cẩn Dung xem sổ sách đưa ra chủ ý. Nam nhân của nàng tên Lâm Xương thì

thường xuyên lui tới cửa hàng, cùng Diêu Trác và các tiểu nhị rất nhanh đã trở

nên thành thục, cùng Lục Lương cũng có quan hệ khá tốt. Phi thường hữu dụng,

Lâm Cẩn Dung thực vừa lòng.



Đến khi rảnh rỗi, nàng liền đem đặc sản đặc thổ của

Bình châu phân phối, bảo Lục Lương phân biệt đưa cho Lục Giam làm quà tặng vài

đồng sự, bằng hữu và quan trên, còn có vài đồng hương, cũng tặng cho Vinh Thất

một phần, rốt cuộc là người phú quý, lại có ân tình giải vây lúc trước, tuy rằng

người ta không thiếu mấy thứ này, nếu không tặng thì sẽ không để ý, nhưng tặng

lại là một chuyện khác.



Sắp tới cửa ải cuối năm, phàm là người có điều kiện,

trong nhà đều đưa tới nhiều lễ vật, vì thế Lục Lương mang về rất nhiều đáp lễ,

đều là đặc thổ đặc sản các nơi, chỉ có Vinh phủ, và Thái Minh phủ bên kia thì

có tặng mấy món ăn thôn quê, một lồng chim trĩ, một lồng thỏ hoang, người tới

đặc biệt chỉ ra, là Thất gia tự mình săn bắt.



Khí hậu càng ngày càng lạnh, thời tiết cũng càng ngày

càng tối sớm, sau khi có chút tuyết rơi xuống, Lâm Cẩn Dung liền tính toán làm

nồi thịt thỏ hoang và thịt dê, lại ủ một bình rượu ngon cho Lục Giam, để hắn

thả lỏng.



Lục Giam về trễ gần một canh giờ so với bình thường,

trời sắp tối mới về đến nhà, không kịp thay quần áo, trước hết đưa một bái

thiếp nạm vàng cho nàng: “Là nương tử của Vinh Thất mời nàng đến quý phủ ngắm

hoa mai.”



Trên bái thiếp nạm vàng chữ viết tư thái phong lưu, có

ý cảnh, nhìn ra được chủ nhân là người phong nhã, Lâm Cẩn Dung hồi lâu chưa

từng tham dự tụ hội như thế, kỳ thật có chút nhớ nhung, lại ngại người ta bất

quá chỉ tùy tiện mời mà thôi, liền cùng Lục Giam thương lượng: “Mẫn Hành thấy

ta nên đi hay không nên đi?” Nếu cảm thấy không tiện, nàng có thể lấy lý do

mang bầu 6 tháng mà nhẹ nhàng chối từ, cũng không sợ đắc tội. Nhưng Lục Giam

nghiêm túc hỏi nàng: “Nàng có muốn đi hay không? Biết nàng hoài thai, Vinh Thất

nói với ta, không mời nhiều người, không có kẻ hay ganh tỵ, cũng chỉ là ở bên

trong ấm đình ngồi ngắm hoa pha trà… Nhiều nhất chính là ngâm thơ viết chữ,
cẩn thận hầu hạ.”



Lâm Cẩn Dung mỉm cười đáp hai câu, không đợi nhiều

lời, Đậu Nhi đã phát tiền thưởng. Bất cứ thời điểm nào, tiền tài chính là

phương tiện mở đường, hai ma ma kia thấy nàng ra tay hào phóng, vẻ ngoài lại

đoan trang xinh đẹp, ứng đối khéo léo, cũng không có vẻ bủn rủn luống cuống như

những nhà nghèo hèn khác, trong lòng giấu giếm chút khinh mạn cũng thay đổi mà

có thêm vài phần ân cần.



Lại đi phía trước mấy bước, đã thấy một nữ tử dáng

người cao gầy thon thả, mặt mày dịu dàng khoác áo choàng lông chim sắc đỏ thẫm,

được 5, 6 nha hoàn, ma ma vây quanh đi ra, chưa nói đã cười: “Khách quý khách

quý, Lục Nhị tẩu không oán trách ta không nghênh đón từ xa chứ?”



Xưng hô một tiếng Lục Nhị tẩu, cũng là ý tứ muốn kết

giao, hai ma ma kia liếc nhau, chạy nhanh tiến lên hành lễ vấn an: “Thất thiếu

phu nhân đến đây.”



Trừ bỏ lần trước cách qua lớp khăn che mặt mông mông

lung lung, hai người kỳ thật xem như lần đầu tiên gặp mặt. Lâm Cẩn Dung nhìn vị

thiếu phu nhân của Vinh Thất này không chút nào làm ra vẻ, ôn hòa ngọt ngào,

trong lòng sinh ra vài phần hảo cảm, lại nhìn thấy trên tóc nàng có cài trâm

đặc sắc tiên minh, rõ ràng là trâm gài tóc Triều Tiên mua từ cửa hàng nhà mình,

vẻ băn khoăn đã bớt đi nhiều, liền cười nói: “Ta thân mình không tiện, gần đây

ít khi xuất môn, nhưng nhìn thấy bái thiếp của Thất thiếu phu nhân mời lại muốn

đến đây.”



“Là mua từ chỗ của tẩu, sợ cho các ngươi thêm phiền

toái, nên đến lặng lẽ mua thôi.” Vinh Thất thiếu phu nhân thấy Lâm Cẩn Dung

nhìn trâm gài tóc trên đầu mình, có chút ngượng ngùng sờ sờ, dẫn nàng đi vào

bên trong: “Ta nghe nói tẩu giỏi về pha trà thổi sáo, đặc biệt muốn làm quen

với tẩu, ngày ấy thấy tẩu viết hồi thiếp, thật sự là chữ rất đẹp. Phu thê hai

người đúng là chân chính tài mạo song toàn.”



Lâm Cẩn Dung thực kinh ngạc, nàng chưa bao giờ từng

chủ động trong lúc giao tế với nữ quyến ở kinh thành biểu lộ ra sở trường của

mình, tại sao Vinh Thất thiếu phu nhân lại biết? Cũng không tiện hỏi, chỉ đi

theo khen ngợi phu thê Vinh Thất.



Vinh Thất thiếu phu nhân mỉm cười: “Tẩu chớ có khen

hắn, ưu điểm lớn nhất của hắn ngoài học vấn ra, chỉ là hơn vài phần trung nghĩa

mà thôi.”