Thế Hôn

Chương 332 : Tán thành

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


“Tòa nhà này là ngự ban, cho nên không dám dễ dàng

thay đổi vận mệnh.” Vinh Thất thiếu phu nhân dẫn Lâm Cẩn Dung chuyển 2, 3 lần,

tới trước một ấm đình, chỉ vào vài cọng mai vàng số lượng không nhiều lắm vừa

vặn đang nở thì cười nói: “Nếu có tuyết, nhìn qua cũng có vài phần ý tứ, có

điều dường như thời tiết muốn cùng ta đối nghịch, ngày hôm trước thời điểm phát

bái thiếp còn có tuyết rơi, nhận được hồi thiếp xong, nó liền ngừng rồi.”



Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của nàng, kỳ thật chính là

gián tiếp nói cho mình biết, phủ kỳ thật không lớn, hoa mai cũng không có gì

khác biệt, bất quá chính là một đám nữ nhân nhàm chán muốn mượn cái cớ mà tụ

tập thôi.



Lập tức mỉm cười, nói: “Cảnh từ tâm sinh, nếu vui vẻ,

ba phần đẹp cũng thấy thành mười phần, nếu không vui, mười phần đẹp cũng bất

quá chỉ có ba phần.”



“Đúng là ý tứ này.” Dung Thất thiếu phu nhân bất động

thanh sắc đánh giá Lâm Cẩn Dung một phen, dẫn nàng vào ấm đình: “Bên trong có

hai người đều là bằng hữu thân cận, cũng rất thoải mái, tẩu cứ tự nhiên.”



Lời còn chưa dứt, chỉ thấy có hai mỹ nhân đứng lên bên

cạnh chậu than bằng đồng, đều là tầm hai mươi tuổi, một người mặt tròn mắt to,

miệng anh đào nhỏ xinh, một người mi dài mắt phượng, môi đầy đặn, trên mặt đều

hàm chứa ý cười nhợt nhạt, mang theo vài phần suy tính cao thấp đánh giá Lâm

Cẩn Dung.



Vinh Thất thiếu phu nhân nhất nhất giới thiệu cho Lâm

Cẩn Dung nhận thức: “Người mặt tròn là Hứa Nhị Hạnh nương, người có mắt phượng

là Triệu Ngũ Quỳnh nương.” Cũng không nói với Lâm Cẩn Dung phu gia hay trượng

phu các nàng là ai.



Lâm Cẩn Dung cũng biết không nên hỏi, chỉ không kiêu

ngạo không siểm nịnh cùng các nàng hành lễ, lại thấy các nàng đều chỉ xưng khuê

danh, cũng báo tên như thế.



Hứa Hạnh nương cùng Triệu Quỳnh nương thấy nàng bụng

to, đương nhiên sẽ không chịu nhận lễ của nàng, vội đỡ nàng, tìm một chỗ thoải

mái rồi an trí nàng ngồi xuống: “Đều là là nữ nhân, hiểu được thân thể tẩu bất

tiện, cần gì khách khí?”



Hứa Hạnh nương nhanh mồm nhanh miệng: “Dung nương,

nghe nói chữ viết của tẩu rất đẹp đúng không?” Dung nương này chính là để gọi

Lâm Cẩn Dung. Trong kinh nữ tử làm quen với nhau có thói quen ở sau tên thêm

chữ nương, Triệu Quỳnh nương, Hứa Hạnh nương không rõ danh tính, chính trong

tên nhất định phải có hai chữ Hạnh, Quỳnh.



Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng không mở miệng, bảo nàng

sao có thể trước mặt vài người xa lạ trực tiếp trả lời đây? Nếu đáp ứng giống

như là khoe khoang vậy.




Hứa Hạnh nương ha ha cười, tiếp lời nói: “Triệu Quỳnh

nương, đến lúc đó tỷ không được quên, ta muốn ăn ngon a.”



Triệu Quỳnh nương liền sẵng giọng: “Muội đúng là đồ

tham ăn mà!” Giây lát lại nói: “Ngồi không thật nhàm chán, chúng ta ngâm thơ

được không? Bằng không đến lúc ta về nhà, vị kia ở nhà ta tất nhiên muốn hỏi

hôm nay có thu hoạch gì, nếu ta nói cái gì cũng đều không có, hắn sẽ chê cười

chúng ta a.”



Lời này lại được những người khác nhất trí tán dương,

Lâm Cẩn Dung thì cười nói: “Ta xin lỗi trước, ta làm thi từ không được tốt lắm,

đừng chê cười ta.”



Hứa Hạnh nương tiếp lời: “Chúng ta cũng không có ai

định đi khảo thí, đơn giản là chơi vui mà thôi, cứ nghĩ thế nào mà làm như thế.

Ai lại không biết xấu hổ mà chê cười người khác chứ.”



“Dùng một nén nhang làm hạn định, người thua lần sau

sẽ chủ trì.” Vinh Thất thiếu phu nhân sai người mang giấy mực lên, mọi người

vắt hết óc suy nghĩ một lúc, rồi viết thơ mình làm xuống.



Mắt thấy Vinh Thất thiếu phu nhân cầm thơ của mọi

người bình luận, Lâm Cẩn Dung có chút ngượng ngùng, tuy nàng từ nhỏ đã đi học,

không phải là không biết gì, có điều kiếp trước không như ý, luôn thương xuân

tiếc thu, khi không có chỗ thư giải còn có thể làm một ít, kiếp này thì không

thể nào đem tâm tư đặt ở việc này.



Quả nhiên Vinh Thất thiếu phu nhân nâng mắt hướng nàng

cười: “Chữ đẹp. Thơ này, cũng coi như hợp với tình cảnh.”



Lâm Cẩn Dung biết Vinh Thất thiếu phu nhân chướng mắt

với thơ mình làm, vốn đã nằm trong dự kiến, nên cũng không xấu hổ ngại ngùng,

chỉ thản nhiên cười: “Ta đã sớm nói qua là mất mặt mà.”



Triệu Quỳnh nương liền lôi kéo tay nàng nhỏ giọng nói:

“Tẩu không biết, có thể được San nương khen một câu hợp với tình cảnh, đó là

rất khá a. Tẩu xem đi, hôm nay thua tất nhiên là Hứa Hạnh nương rồi.”



Quả nhiên, Hứa Hạnh nương bị Vinh Thất thiếu phu nhân

tuyên bố thua cuộc, tức giận đến ăn vạ: “Các ngươi tính kế muốn ăn của ta a.”



Vinh Thất thiếu phu nhân lạnh lạnh nói: “Đã chơi thì

phải chịu thua.” Lại nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh mắt có một chút khác biệt: “Mệt

không?”