Thế Hôn

Chương 334 : Cửa ải cuối năm

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Sau khi trở về từ Vinh phủ, Lâm Cẩn Dung liền thấy

ngày trôi qua rất nhanh, mỗi ngày đều có việc mới mẻ, mỗi ngày đều có chuyện để

quan tâm.



Trong kinh có nhiều thứ không giống với Bình châu, vừa

vào tháng chạp thì người nghèo có việc vui của người nghèo, người giàu có việc

vui của người giàu. Người nghèo kéo bè kết đàn, giả trang thành hình tượng thần

quỷ, khua chiêng gõ trống, tới cửa xin tiền, tục xưng “Đánh đêm hồ”, nghe nói

có thể khu quỷ trừ tà. Người như vậy, luôn luôn tới cửa một lần, Lâm Cẩn Dung

đều thưởng cho chút gạo hoặc lương thực.



Phú quý thì là mỗi khi có tuyết rơi liền dọn tiệc

rượu, treo đèn tuyết, chiêu bằng gọi hữu, uống rượu đoàn tụ. Lục Giam lúc này

đa phần bị người thỉnh đi làm khách, mỗi ngày trở về nhà trên người luôn đầy

mùi rượu, đi ăn chực nhiều, không thể không bày tiệc đáp lễ, may mắn là gia tư

dày, Xuân Nha cùng Sa ma ma cũng có thể làm, nàng mới không bị mệt mỏi.



Cuộc sống hàng ngày còn như thế, lại càng không muốn

nói tới ngày hội đủ loại kiểu dáng.



Ngày mồng tám tháng chạp, Lâm Cẩn Dung bố thí cho vô

số hòa thượng, ni cô tới cửa hóa duyên, lại dẫn đám người Sa ma ma nấu cháo và

chút điểm tâm sở trường, tặng người xung quanh đồng thời cũng thu được rất

nhiều lễ vật.



Bảo cung cử hành biểu diễn chúc mừng tiết nguyên tiêu

ngắm trăng, ban đêm, Lục Giam dẫn Lâm Cẩn Dung ngồi xe nhìn ngắm náo nhiệt, còn

chưa tới nhà, cũng đã không chịu nổi, thiếu chút nữa ngã vào lòng Lục Giam ngủ,

bị Lục Giam kéo lỗ tai không được ngủ, mới miễn cưỡng tỉnh táo về nhà.



Hai mươi tư, sắp tới thời điểm giao thoa năm mới năm

cũ, người trong kinh ngày đêm sớm hay trễ đều thỉnh tăng nhân hoặc là đạo sĩ

tới tụng kinh, chuẩn bị rượu phẩm cùng hoa quả đưa tặng, hóa vàng tiền giấy,

lại dùng bầu rượu treo trên cửa, gọi là “Túy Tư Mệnh”. Ban đêm còn phải treo

thêm đèn ở dưới sàng, gọi là “Chiếu hư háo”, khiến Lâm Cẩn Dung lo lắng đề

phòng, rất sợ dễ xảy ra hỏa hoạn



Như thế, mỗi ngày bận việc không ngớt, rốt cục đã đến

giao thừa.



Ban đêm, trong cung cử hành biểu diễn trừ tà, tiếng

pháo nổ vang, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam vây quanh hỏa lò gác đêm, bất quá vào

lúc canh ba đã dựa vào Lục Giam nặng nề ngủ.
không ổn thì đừng làm, ta đều có chủ trương.”



Diêu Trác đáp ứng rồi lui xuống.



Lâm Cẩn Dung cầm một trong tờ thiếp lễ lên, nhìn thấy

trên đó là hàng chữ viết theo lối chữ Khải đoan trang văn nhã, nháy mắt liền hạ

quyết tâm.



Gần giờ thân, Lục Giam chúc tết xong đi ra, xoay người

lên ngựa, lệnh Trường Thọ đuổi kịp, hướng tới cửa hàng Đường gia.



Trong kinh giàu có và đông đúc, không khí xa hoa,

Nguyên Đán đã nhiều ngày không câu nệ dân gian hay là nhà phú quý, nữ quyến đi

lại cũng không bị hạn chế.



Các nữ nhân đi dạo phố, muốn mua này nọ, những nơi

giống như cửa hàng Đường gia, tất nhiên là trọng yếu nhất. Cho nên, cửa hàng

Đường gia sớm đã chuẩn bị nguyên vẹn, đem các trang sức đủ loại kiểu dáng tinh

xảo bày ra ở chỗ bắt mắt, chờ người tới cửa mua.



Lục Giam từ trước vì Lâm Cẩn Dung định chế hương cầu

đã từng tới nơi này, miễn cưỡng cũng coi như quen thuộc, đi vào liền kêu tiểu

nhị lại đây, lấy ra cây trâm dương chi bạch ngọc nạm vàng hình hoa mai, chỉ vào

vết rạn cho tiểu nhị xem: “Nhìn xem có biện pháp gì để che lấp lại không ảnh

hưởng mỹ quan không.”



“Khách quan chờ một chút, cái này phải hỏi Tam gia

chúng ta.” Tiểu nhị kia vừa thấy, liền nhận ra trang sức này do ai làm, lại

thấy Lục Giam dáng vẻ bất phàm, không dám chậm trễ. Ân cần thỉnh Lục Giam vào

nhã gian ngồi uống trà, sau đó lấy cây trâm đi vào bên trong. Giây lát, dẫn

theo một nam tử trẻ tuổi tầm hơn hai mươi tuổi tiến vào, nói: “Khách quan, đây

là Tam gia của chúng ta, cây trâm này là do hắn làm, khách quan có yêu cầu gì

thì cứ nói với hắn.”



Lục Giam thấy Đường Tam gia tuy là thợ thủ công, nhưng

bộ dạng tao nhã, cử chỉ cũng thập phần khéo léo, liền tiến lên cùng hắn hành lễ

bắt chuyện, đem yêu cầu nói ra.



Đường Tam gia nhìn kỹ một hồi, cười nói: “Này không khó,

lấy tơ vàng phủ lên là được, cái gì cũng không thể nhận ra.” Cùng Lục Giam

chuyện phiếm hai câu, cười hỏi: “Không biết vị Ngô công tử kia nay thế nào

rồi?”