Thế Hôn

Chương 338 : Thư nhà

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Lục Giam mặt mày bất động, vẻ mặt không thay đổi:

“Nàng hỏi cây trâm hình hoa mai kia?”



“Đúng vậy. Chàng đã đem đến cửa hàng Đường gia để sửa

mà.” Lâm Cẩn Dung thấy kỳ quái, bộ dạng này của hắn giống như đã hoàn toàn quên

mất vậy.



Lục Giam thản nhiên liếc nàng một cái: “Ta trước đó

không lâu đi qua một lần, nói là còn kém một chút. Có phải nàng không có đủ

trang sức đeo không? Ta sẽ mua thêm cho nàng?”



Lâm Cẩn Dung nói: “Ta có, nhưng cũng không thể cứ để

nó ở ngoài hàng mãi được?”



Lục Giam nhịn nhẫn, nói: “Cầm về chỉ sợ cũng không thể

đeo, bị rạn khá rõ. Nếu nàng không biết xấu hổ mà cứ đeo vào, ta cũng sợ người

ta nói ta không nỡ để nàng ăn diện.”



Lâm Cẩn Dung thở dài: “Nếu thật như thế, thì thôi

vậy.”



Lục Giam không nhìn nàng nữa, quay đầu nhìn hoa xuân

ánh vàng rực rỡ trên đầu tường ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi, một cỗ khí

ở trong bụng nhảy qua nhảy lại, nhưng không có chỗ để phát tiết, chỉ có thể

sinh sôi chịu đựng. Nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng cảm

thấy cuộc sống hiện tại của chúng ta thế nào?”



Lâm Cẩn Dung cười: “Hoàn hảo a. Ước gì vẫn cứ mãi như

vậy.” Lại ôm bụng bổ sung một câu: “Đương nhiên, trước tiên phải để bảo bối

trong bụng này đi ra đã.”



Lục Giam không hỏi gì thêm, quay đầu tiếp tục ngắm hoa

xuân ở bên ngoài.



Sa ma ma từ bên ngoài bước nhanh tiến vào, cười nói:

“Nhị gia, thiếu phu nhân, trong nhà gởi thư.” Nói xong hai tay đưa lên hai

phong thư, là Lục lão ông và Lâm Ngọc Trân viết.



Lục Giam xem qua, nhíu mày đem lá thư của Lâm Ngọc

Trân giao cho Lâm Cẩn Dung: “Nàng xem đi.”



Lâm Cẩn Dung mới nhìn hai hàng chữ, mày cũng nhíu lại.
cục đến kinh thành, được mấy người Xuân Nha sớm chờ ở bên ngoài vây quanh vào

cửa. Cung ma ma thay Đào thị đến thăm Lâm Cẩn Dung, đồng thời cũng vì Lâm Cẩn

Dung đưa lễ tới.



Cho nên nàng vừa vào cửa, bất chấp đi đường mỏi mệt,

cố gắng mở to mắt, bất động thanh sắc đánh giá chung quanh. Từ cây cối trong

viện, nha hoàn ma ma, ngôn hành, cử chỉ, lại đến trang trí trong phòng, không

buông tha bất cứ chi tiết nào. Xuyên thấu qua đình viện lục ý dào dạt, nàng

thấy Lâm Cẩn Dung mặc sa y màu hồng, châu tròn ngọc sáng được Đậu Nhi cùng Anh

Đào giúp đỡ đứng ở hành lang, vẻ mặt vui sướng nhìn nàng cười: “Ma ma một đường

vất vả, mấy ngày trước ta vẫn nhớ tới ngươi.”



Cung ma ma giờ phút này bất chấp người khác chê cười,

ba bước cũng thành hai bước, chạy vội tới trước mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa lệ

muốn hành lễ: “Thiếu phu nhân, người khỏe chứ?”



Lâm Cẩn Dung vội đỡ nàng: “Đều tốt, đều tốt. Trong

nhà đều khỏe chứ?” Ánh mắt từ trên người Cung ma ma xẹt qua, rơi xuống phụ nhân

trẻ tuổi đứng phía sau bộ dạng phục tùng rũ mắt. Dù nàng đã chuẩn bị tâm lý,

cũng nhịn không được tim đập lộp bộp. Phụ nhân mặc váy nguyệt sắc, sam tử xanh

biếc này, không phải là Văn nương thì là ai?



“Đều khỏe, đều khỏe.” Mắt thấy Sa ma ma từ hành lang

dài ở chỗ khác đi tới, Cung ma ma nhanh lau lệ, cười vô cùng vui mừng: “Lão

thái gia, lão thái thái, Đại lão gia, Đại phu nhân, Nhị lão gia, Nhị phu nhân,

Tam lão gia, Tam phu nhân đều nhớ thiếu phu nhân cùng Nhị gia, cũng có lời muốn

dặn dò thiếu phu nhân, còn có Đại gia, Đại thiếu phu nhân……”



Người nhà mẹ đẻ và người ở phu gia, thật sự là không

có lúc nào là không chằm chằm so sánh với nhau, Lâm Cẩn Dung hiểu được những gì

Cung ma ma làm hết thảy bất quá là để Sa ma ma xem thôi, ánh mắt thu hồi khỏi

Văn nương, mỉm cười ngừng một chuỗi dài của Cung ma ma nói: “Khiến trưởng bối

cùng nhóm ca ca, tẩu tử, đệ muội vướng bận, trong lòng ta bất an! Nhờ phúc của

mọi người, hết thảy đều tốt. Ma ma đi đường xa, không ngại ở lại chỗ ta, trước

vào trong phòng ngồi uống chén trà, nói hai câu, ăn gì đó. Đợi các nàng chỉnh

trang hành lý thỏa đáng, lại đi nghỉ ngơi một chút.” Cung ma ma cũng liền hợp

thời dừng lại câu chuyện, tiến lên cùng Sa ma ma chào hỏi, vô cùng náo nhiệt

vây quanh Lâm Cẩn Dung vào phòng, sau đó đem Văn nương đứng phía sau gọi đến:

“Thiếu phu nhân, đây là thân gia phu nhân cố ý thay tiểu thiếu gia chọn nhũ

mẫu. Văn nương, nhanh đến dập đầu với thiếu phu nhân.”