Thế Hôn

Chương 339 : An ổn

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Văn nương bước nhanh đi ra, đến trước mặt Lâm Cẩn Dung

thì quỳ xuống, dùng đại lễ.



Lâm Cẩn Dung tươi cười ấm áp, ôn hòa hỏi nàng vài câu,

rồi lệnh Song Phúc dẫn nàng đi xuống nghỉ ngơi, sau đó lại cùng Cung ma ma nhàn

thoại, Sa ma ma ở một bên bồi một lát, biết điều lấy cớ đi phòng bếp xem cơm

canh, lui xuống, để hai người ở lại trong phòng nói chuyện riêng.



Lâm Cẩn Dung xem chung quanh không còn ai, lập tức

đánh mắt về phía Đậu Nhi, ý bảo Đậu Nhi đi ra ngoài canh cửa, sau đó dựa sát

vào Cung ma ma thấp giọng hỏi: “Ma ma, ta hỏi ngươi, Văn nương này có lai lịch

thế nào?”



Cung ma ma cũng không rõ lắm, chỉ nói ra những gì mình

biết: “Từ năm trước biết thiếu phu nhân có bầu, trong nhà liền chú ý chuyện

này. Trước Đông chí, Cô phu nhân về nhà mẹ đẻ, phu nhân đã cùng nàng thương

lượng, Cô phu nhân nói là đang tìm kiếm, có điều vẫn chưa có người thích hợp,

cho nên muốn tìm ở chỗ thân thích. Lúc ấy phu nhân thấy Cô phu nhân cực kỳ để

bụng, cũng không nói thêm gì. Tháng giêng, Cô phu nhân sai người tới nói, tìm

được nhũ mẫu rồi, đang quan sát tính tình hành vi của nàng, sau đó hai tháng,

nói là tốt lắm, bảo lão nô thời điểm lên kinh thì nhất định phải mang theo nàng

đến. Dọc theo đường đi, lão nô cũng từng cẩn thận hỏi thăm, biết Văn nương là

tìm được ở trong dòng họ Lục gia, là thị tỳ của nhi tức một thẩm nương của Nhị

gia.”



Đại khái tình huống cũng giống như những gì Lâm Cẩn

Dung biết lúc trước, Lâm Cẩn Dung trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói: “Ma ma, có

một chuyện ta chi bằng nói cho ngươi nghe. Ngươi nghe xong chớ kinh ngạc.”



Cung ma ma hòa nhã nói: “Tứ tiểu thư, không phải lão

nô khoa trương, người là lão nô nhìn thấy từ bé mà lớn lên, tình cảm đối với

người cũng khác biệt, phu nhân không ở bên cạnh người, lão nô chính người nhà

mẹ đẻ của người, phàm là chuyện gì người không thể nói với bên ngoài, đều có

thể nói với lão nô.”



Lâm Cẩn Dung thở dài: “Ta biết ma ma vẫn đối đãi vô

cùng tốt, nhưng chuyện này thật khó có thể tưởng tượng. Thời điểm ta đón giao

thừa, không cẩn thận ngủ gật, mơ thấy một giấc mộng, trong mộng Văn nương này…”

Nàng dừng một chút, giữa hàng lông mày lộ ra vài phần buồn rầu, cũng không nói

cụ thể cảnh trong mơ, chỉ đè thấp thanh âm nói: “Cho nên hôm nay ta đột nhiên

thấy nàng, trong lòng thật sự là khiếp sợ, lại có chút không thoải mái. Ta

không muốn nàng ở trước mặt hầu hạ.”



Cung ma ma quả nhiên chấn động: “Thế nhưng có chuyện

như vậy sao?” Thấy thần sắc của Lâm Cẩn Dung, mơ hồ biết giấc mộng này đại khái

không tốt, cho nên không dám hỏi nhiều, nhanh chóng nói: “Một khi đã như vậy,
nhân, vừa rồi Cung ma ma sai Song Toàn tìm thuốc chữa đi tả. Nô tỳ tưởng nàng

không thoải mái, sai người đến hỏi, hóa ra người đó là Văn nương.”



Cung ma ma xuống tay thực nhanh, nói vậy Xuân Nha ở

bên trong cũng giúp không ít việc. Lâm Cẩn Dung hưng phấn, cố gắng kiềm chế

nhíu mày nói: “Nga, tại sao nàng đột nhiên không thoải mái vậy?”



Đậu Nhi nói: “Không biết, chỉ nghe nói là lúc trước ăn

nhiều đồ dầu mỡ. Có lẽ là không hợp khí hậu?”



Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Ngươi sai người đi xem thế

nào, nếu Cung ma ma không có việc gì, thì mời nàng lại đây.”



Đậu Nhi giúp nàng đi hài xong, đỡ nàng đến ngồi trên

tháp bên cửa sổ, rồi mới gọi Song Phúc đi thỉnh Cung ma ma.



Trong chốc lát, Sa ma ma cùng Cung ma ma tiến vào,

Cung ma ma vẻ mặt ưu sắc nói: “Thiếu phu nhân, tình hình của Văn nương có chút

không tốt lắm a, thượng thổ hạ tả, uống thuốc rồi cũng không có tác dụng. Nếu

không, trước để nàng chuyển ra ngoại viện, lại thỉnh đại phu đến khám?”



Lâm Cẩn Dung nói: “Nếu không, trước mời đại phu đến,

nếu chuyển ra ngoài cũng không tốt.”



Lại nghe Sa ma ma nói: “Thiếu phu nhân, không ổn, bệnh

này của nàng rất dễ lây cho người khác. Lão nô đã thu thập phòng ở ngoại viện

chu toàn, chỉ chờ người mở miệng cho phép, thì sẽ giúp nàng chuyển ra đó. Nàng

cũng lạ thật, thân mình không tốt, sao có thể hầu hạ người khác? Bên trong còn

có hai vị nhũ mẫu khác, chỉ đảo mắt người sẽ sinh hạ…”



Lâm Cẩn Dung cũng không nói thêm nữa: “Một khi đã như

vậy, vậy để hai người an bài đi.” Nàng lập tức sẽ sinh đẻ, Văn nương bị bệnh

trận này thì không thể chiếu cố người khác được.



“Vâng.” Sa ma ma lập tức xoay người, bước nhanh đi ra

ngoài an bài. Cung ma ma nghiêm trang nhìn Lâm Cẩn Dung nói: “Thiếu phu nhân,

hiện nay xuân hạ chi giao, người cũng sắp sinh rồi, trăm ngàn lần phải cẩn

thận.”



Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Tạ ma ma nhắc nhở, ta

nhớ kỹ.” Đè thấp thanh âm nói: “Thực nhanh tay.”



Cung ma ma nghiêm túc đáp: “Phải nhanh mới tốt.” Nói

xong cùng với Xuân Nha ở một bên trao đổi ánh mắt, khẽ cười.