Thế Hôn
Chương 340 : Sắp sinh
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Khí hậu không hợp? Lục Giam kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn
Dung: “Đã chuyển ra ngoài viện rồi sao?” Tuy rằng vị nhũ mẫu vừa tới này vẻ
ngoài nhu thuận khiến người khác thật tiếc nuối, nhưng không thể so sánh với
thân thể của Lâm Cẩn Dung, thật sự không phải là đại sự gì.
Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Vâng, ước chừng là trên đường
ăn không tốt, lại mệt nhọc, vốn thân mình còn có chút yếu nhược, lại ăn nhiều
đồ mỡ gì đó, cho nên chịu không nổi.”
Lục Giam nghe nói là tự bản thân ăn uống phá hư sức
khỏe, lại càng không để tâm nữa: “Cung ma ma lớn tuổi mà còn chưa bệnh, nàng đã
bị bệnh rồi sao. Thân thể yếu nhược như thế, sao có thể chăm sóc tốt hài tử?
May mắn bệnh phát tác sớm, bằng không ngày sau lây nhiễm cho hài tử mới thật sự
là không ổn. Thỉnh đại phu khám chưa?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Thỉnh rồi. Hiện nay để Lục Lương
gia chăm sóc.” Để cho người Lục gia chăm sóc, lại là mới đến liền bệnh, ai cũng
sẽ không nghĩ rằng vì mình không muốn người này ở trước mặt hầu hạ, chờ chính
mình thuận lợi sinh đẻ xong, Cung ma ma sẽ mang người này về. Đến khi Văn nương
trở về Lục gia, không có hài tử cho nàng ta chăm sóc, Lục gia đương nhiên sẽ
không giữ nàng ta ở lại trong phủ.
Lục Giam không nghĩ nhiều, chỉ hỏi nàng: “Hôm nay đại
phu đến bắt mạch sao rồi? Hết thảy đều tốt chứ?”
“Hết thảy đều tốt.” Lâm Cẩn Dung thay hắn sửa sang lại
một chút quần áo: “Hôm nay trời chợt lạnh chợt nóng, chính chàng phải cẩn thận
chút.”
Lục Giam cười, ôn nhu nói: “Ta biết, nàng mới phải cẩn
thận, phải dụng tâm chút. Một khi phát hiện không thích hợp, liền nhanh sai
người đi gọi ta.” Nói xong lo lắng nhìn bụng Lâm Cẩn Dung, đem tay nàng bao ở
trong lòng bàn tay.
Ngày mùng 1 tháng 4, Cung ma ma dậy sớm, đem ngân bồn
đã sớm chuẩn bị tốt lấy ra, cầm cẩm tú khăn, lại cắm thêm hoa thêm, rồi cầm
tượng đất ngũ nam nhị nữ đa dạng cắm ở chỗ bắt mắt nhất. Sau khi ngắm nghía kỹ
càng lại hỏi Xuân Nha: “Bánh bao đã chuẩn bị xong chưa?”
Xuân Nha vội vàng bưng tới một mâm bánh bao nóng hổi
đầy tràn: “Đến đây, đến đây.”
Lâm Cẩn Dung chịu đựng đau đớn, nhắm mắt lại bắt buộc
bản thân đi vào giấc ngủ dưỡng thần.
Lục Giam ngồi ở gian bên ngoài, nghe thấy bên trong
lặng yên không một tiếng động, liền sai Đậu Nhi xem động tĩnh, Cung ma ma đi ra
nói: “Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân đang ngủ, quả thực còn rất sớm, xem bộ dáng
này, sớm nhất cũng phải hừng đông, người đi nghỉ ngơi đi. Có động tĩnh nhất
định sẽ gọi người. Người cứ ngồi đây chờ sẽ nhiễu loạn tinh thần của thiếu phu
nhân.”
Lục Giam bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài, tới đông
viện, ở trong sân dừng chân đứng lại. Lúc này đã gần canh năm, đúng là thời
điểm tối đen nhất, trên trời một ngôi sao cũng không thấy đâu, không khí lạnh
lùng, chung quanh một mảnh yên tĩnh, hắn hít một hơi thật sâu, bước vào trong
phòng, thắp sáng đèn, từ dưới bàn học lấy ra một hộp gấm. Trong hộp gấm đựng
cây trâm kim tương bạch ngọc hình hoa mai, nhẹ nhàng nhoáng lên chớp động, tơ
vàng mỏng manh che kín toàn bộ thân trâm như mây bay nước chảy, không hề nhìn
thấy chút vết rạn, tay nghề của Đường Tam gia quả nhiên độc đáo.
Hắn im lặng nhìn sau một lúc lâu, đem hộp đặt ở một
bên, mài mực trải giấy, chấm bút lông vào nghiên mực, ở trên giấy Bích Xuân
chậm rãi hạ xuống hai chữ “Mậu Hoành”. Nhìn thấy hai chữa kia, hắn giống như
thấy được khuôn mặt tươi cười cùng cặp lông mày hay nhướn lên của Ngô Tương,
hắn nhất thời có chút ngây người, dừng bút, vò giấy thành một nhúm rồi ném
xuống đất.
Từng tia mặt trời phá tan tầng mây, ở trên mái ngói
chiếu xuống một mảnh ánh ngọc khiến tảng đá ven hành lang đen trắng loang lổ.
Đậu Nhi cùng Anh Đào đứng ở hành lang, nín thở tĩnh khí nghe động tĩnh trong
phòng.
Lục Giam ngồi ở sương phòng cách vách, một đôi tay
giấu ở trong tay áo nắm chặt đến đau nhức, mỗi khi nghe thấy Lâm Cẩn Dung rên
một tiếng, cơ bắp trên người hắn liền đi theo nhảy dựng lên, nghe thấy bà mụ
kêu một tiếng, tâm của hắn giống như bị ai đó lôi kéo vậy. Đang đứng ngồi không
yên, đột nhiên nghe thấy bên trong hét to một tiếng, hắn không khỏi đột nhiên
đứng lên, vọt tới cửa, lớn tiếng hỏi: “Vì sao nàng lại kêu to như vậy chứ?”