Thế Hôn
Chương 341 : Tân sinh
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Sa ma ma nhô đầu ra, có chút không kiên nhẫn nói: “Đau
đẻ đương nhiên phải kêu, nữ nhân sinh hài tử đều là như vậy, hết thảy vẫn tốt.”
Lục Giam mặt trắng bệch nghiêm túc nhìn bà bất động,
Sa ma ma bị hắn nhìn mà ngỡ ngàng, đơn giản trốn trở về, lệnh Lục Lương gia:
“Canh cửa cho kỹ.”
Lục Lương gia cười gượng: “Nhị gia đến cách vách ngồi
chờ đi. Người cứ hoảng hốt như vậy rất dễ kinh động thiếu phu nhân a.”
Lục Giam phẫn nộ quay trở về, ngồi xuống ghế trên, vẫn
không nhúc nhích, trong lòng loạn thất bát tao không suy nghĩ được gì, chỉ
nguyện các nàng mẫu tử bình an.
Lục Lương gia thăm dò nhìn, chỉ thấy hắn ngốc lăng ngồi
đó, khác hẳn vẻ bình tĩnh ổn trọng ngày thường, không khỏi có chút buồn cười,
lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Thật lâu sau, một tiếng oa oa rõ ràng từ phòng sinh
truyền ra. Lục Giam giống như bị kim đâm, bước xa lao ra ngoài: “Thế nào? Thế
nào rồi?”
Sa ma ma cất cao thanh âm, cách qua cửa cười nói: “Mẫu
tử bình an, chúc mừng Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân sinh cho người một nhi tử
thật mập mạp!”
Đám người Đậu Nhi tất cả đều cười rộ lên, chúc mừng
vui vẻ.
Lúc đó đang là giữa trưa, ánh mặt trời sáng lạn, bầu
trời xanh lam, mãn viện xanh tươi, cây cối vừa vặn nở hoa, ở trong gió nhẹ lay
động sinh tư.
Lục Giam thở phào một hơi, cơ bắp thần kinh toàn thân
đều thả lỏng, kìm lòng không được lộ ra tươi cười sáng lạn, lớn tiếng hỏi: “Nhị
thiếu phu nhân có khỏe không?”
“Khỏe, đều khỏe!” Sa ma ma mở cửa, đem hài tử được bao
trong chăn đỏ thẫm ôm ra đưa vào trong lòng hắn: “Chàng xem xem, tiểu thiếu gia
bộ dạng thật có phúc khí! Cùng với người rất giống nhau a.”
Lục Giam thật cẩn thận tiếp nhận, gương mặt non nớt
đang nhắm hai mắt, hô hấp bình thuận, có một làn tóc tơ, làn da còn có chút
nhăn nheo, nhưng chỉnh thể hình dáng nhìn ra được thực đoan chính, nhìn thấy
cái miệng nhỏ nhắn khẽ chép chép, hắn đột nhiên rất muốn khóc, khống chế không
được liền căng ánh mắt, hướng vào trong gọi một tiếng: “A Dung! Nàng có muốn
ngắm con của chúng ta không?”
Lâm Cẩn Dung mệt mỏi vô cùng, nhẹ nhàng vểnh vểnh lên
khóe môi, không có tinh thần trả lời câu hỏi của hắn.
Lâm Cẩn Dung hàm chứa cười ở trên gương mặt nhỏ nhắn
của Nghị Lang hôn một cái, thấp giọng nói: “Ta là thân mẫu của hắn a, mỗi ngày
ta cùng hắn nói chuyện, hắn biết mà.”
“Ta cũng là thân phụ của hắn, sao hắn lại không biết
a?”Lục Giam thấp giọng than thở một câu.
“Cái gì?” Lâm Cẩn Dung không nghe rõ ràng.
Lục Giam nói: “Ta nói, A Dung nàng muốn ăn gì?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cái gì cũng đều muốn ăn! Rất
đói a.”
Sợ nhất chính là ăn không vô, nếu cái gì cũng đều muốn
ăn, vậy đó là hiện tượng tốt, Cung ma ma vui mừng không tự kìm hãm được, vội
lao ra ngoài: “Có sẵn rồi, lão nô sẽ mang đến!”
Trong phòng chỉ còn lại có một nhà ba người, Lục Giam
cầm tay Lâm Cẩn Dung lên, dán tại trên mặt hắn, thấp giọng nói: “A Dung, nàng
còn đau không?”
Lâm Cẩn Dung theo bản năng muốn nói không đau, lời đến
bên miệng, lại đổi thành: “Đau, vừa đau vừa mệt lại sợ nữa.” Năm ấy, khi nàng
sinh Ninh nhi, hắn bị đám người Lâm Ngọc Trân ngăn cản ở bên ngoài, mãi cho đến
buổi sáng ngày hôm sau, nàng mới nhìn thấy hắn, hắn chỉ biết nhìn nàng cùng hài
tử tươi cười, nói một tiếng vất vả.
Lục Giam miệng co quắp, muốn nói cái gì đó nhưng không
thể thốt nên lời, sau một lúc lâu rồi bảo: “Nàng vất vả rồi. Đáng tiếc ta không
thể chịu đau thay nàng.”
Hơn một câu đáng tiếc là hắn không thể chịu đau thay
nàng. Lâm Cẩn Dung không khỏi bật cười, cúi mắt nhìn hài tử bên ngoài, nhỏ
giọng nói: “Vì hắn, hết thảy đều là đáng giá.”
Lục Giam rất muốn nằm lên giường cùng mẫu tử hai
người, nhưng hắn biết không thể, đành phải ở bên giường cọ qua cọ lại, nhỏ
giọng nói: “A Dung, ngày sau người một nhà chúng ta, cứ như vậy mà sống hạnh
phúc đi.”
Lâm Cẩn Dung trong lòng vừa chua xót lại mềm nhũn,
cười càng thêm ngọt ngào: “Được, sẽ sống hạnh phúc. Nhị lang……”
Lục Giam vội lên tiếng: “Ai, cái gì?”
Lâm Cẩn Dung bắt tay đặt trên mặt hắn: “Nhị lang, từ
nay về sau, chàng là phụ thân rồi. Chàng sẽ rất vất vả a.”