Thế Hôn

Chương 342 : Suy tư

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Không biết vì sao, Lục Giam thình lình có một loại cảm

giác, lời Lâm Cẩn Dung nói với hắn giống như chứa đựng một tầng ý tứ khác, ngẫu

nhiên cẩn thận ngẫm lại, nhưng thủy chung không thể bắt giữ, cả cười: “Xem nàng

nói kìa, nàng khổ sở sinh hạ còn không chê vất vả, ta lại có gì vất vả chứ.”



Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Làm phụ mẫu, trách nhiệm

trọng đại, chàng đã từng đáp ứng ta, vô luận như thế nào, nhất định sẽ đối xử

tử tế với hắn, giáo dưỡng hắn trưởng thành, ân, cũng không cần hắn trở thành

kinh thiên vĩ tài gì, để hắn sống thật khoái hoạt là được rồi.”



Lục Giam không khỏi thở dài, lại có một chút buồn bực:

“Đó là đương nhiên, ta còn từng đáp ứng nàng, sẽ đối xử tử tế với nàng, cùng

nàng bạch đầu giai lão. Tại sao nàng vẫn không tin? Còn nói những lời này?”



Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát rồi cười nói: “Vừa làm

mẫu thân, tâm tình có chút kích động. Nhị lang…… Chàng không biết, có bao nhiêu

vất vả a.” Từ đầu tới đuôi, nhiều năm như vậy, không ai biết, có bao nhiêu khó

khăn.



Lục Giam thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên mềm mại,

nhẹ nhàng thưởng thức đốt ngón tay của nàng, thấp giọng nói: “Đúng là vất vả,

nghe thấy nàng kêu đau ta rất sợ, nhưng nhìn thấy hắn, ta lại thực vui mừng.”

Thật sự là mâu thuẫn.



Hắn vĩnh viễn sẽ không biết sự vất vả theo lời nói của

nàng là thế nào. Lâm Cẩn Dung nhìn lông mi dài cùng đôi mắt đẹp của Lục Giam,

khe khẽ thở dài, lập tức lại mỉm cười: “Ta cũng thực vui mừng. Canh giờ nào

rồi?”



“Sắp qua canh bốn rồi.” Lục Giam ánh mắt quấn quanh ở

trên mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa cười nói: “A Dung, Nghị Lang tuy nhỏ, cũng đã

biết chọn nhũ mẫu nha.”



Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Thật không? Ta đang muốn

hỏi việc này đây.” Hai nhũ mẫu Đường thị, Phan thị, Cung ma ma nghiêng về phía

Đường thị, tuy rằng không nói rõ, nhưng Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của nàng,

dưới nhiều tình huống, Đường thị tính tình thoải mái sáng sủa, chỉ sợ tiểu hài

tử sẽ càng thích hơn. Nhưng Lâm Cẩn Dung cũng không lập tức liền đuổi Phan thị

đi, tính lưu đến sau này, xem hài tử thích ai hơn hay là xem ai chăm sóc hài tử

tốt hơn, vì vậy kiên nhẫn chờ, nghe ý tứ này của Lục Giam, là đã có kết quả.




Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ chi cực, nhưng không cách nào

thuyết phục Cung ma ma, để nàng tin tưởng mình có thể làm tốt, chỉ đành đem

Nghị Lang giao cho nàng đặt vào trong nôi: “Để hắn ngủ bên cạnh ta.”



Cung ma ma lúc này mới nở nụ cười, thổi tắt đèn, nhẹ

tay nhẹ chân nằm xuống nhuyễn tháp ở một bên.



Lâm Cẩn Dung trợn tròn mắt vẫn không nhúc nhích, có

một Phan thị là không đủ, Nghị Lang còn thiếu một người đắc lực. Phu thê Xuân

Nha, một khi trở về Bình châu sẽ không quay lại; Đậu Nhi trung tâm cần cù thật

thà, nhưng cơ biến không đủ; Anh Đào thông minh có thừa, ổn trọng lại không

xong. Nói đến nói đi, nàng vẫn là chuẩn bị không đủ, hoặc là nói, ngoài thân

nhân ra, trong số người bên cạnh trừ bỏ Lệ Chi thì nàng sẽ không thể hoàn toàn

tin tưởng bất cứ ai.



Ngoài chuyện năng lực, nàng không tin bọn họ có thể ở

thời khắc liên quan đến sinh tử đánh bạc hết thảy, không tin bọn họ sẽ không để

ý tư lợi, thủ tín chiếu cố. Trừ bỏ Lâm Thế Toàn, Lâm Thế Toàn sao có thể được

nàng tín nhiệm chứ? Có lẽ là nàng ngay từ đầu đã đối với hắn không ôm nhiều hy

vọng, cũng không trăm phương nghìn kế muốn thuyên trụ hắn, chỉ có thái độ hai

bên cùng có lợi, kết quả hắn ngược lại khiến cho nàng kinh hỉ, cho nên hắn cũng

hoàn toàn khác biệt so với người bên ngoài. Lâm Cẩn Dung có chút phiền chán nhẹ

nhàng trở mình, Cung ma ma lập tức liền thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, có gì

không thoải mái sao?” Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Không phải. Đại để là lúc trước

ngủ nhiều, hiện tại không cảm thấy buồn ngủ nữa.” Nhịn không được nhỏ giọng

nói: “Ma ma, sau khi Lệ Chi gả ra ngoài, ta vẫn không thấy có người nào hữu

dùng, thực sốt ruột, nhưng không có biện pháp hữu hiệu nào. Rõ ràng Đậu Nhi các

nàng làm việc cũng không có gì đáng chê trách, lại không phải kẻ nhiều chuyện,

vì sao ta lại lo lắng như vậy chứ?”



Cung ma ma suy nghĩ hồi lâu, thở dài: “Thiếu phu nhân,

thời gian lão nô đến tuy rằng không lâu, nhưng từ trước ở nhà cũng nhìn ra được.

Người nha, từ trước cũng chỉ đem tâm tư đặt ở trên người Lệ Chi, sau đó lại tự

tay đem Lệ Chi tiễn bước, hiện nay không có người hữu dùng tất nhiên là khó

tránh khỏi. Về phần đám người Đậu Nhi, lão nô nhìn, không câu nệ đại sự tiểu

sự, người đều nắm trong tay, các nàng cho dù có tâm tư cùng bản sự, cũng không

có cơ hội rèn luyện, người đương nhiên không thấy chỗ tốt của các nàng. Quản lý

thật chặt, người mệt mỏi, mà các nàng cũng mệt mỏi.”