Thế Hôn
Chương 343 : Buông tay
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Lâm Cẩn Dung buồn bực một lúc rồi nói: “Ta đã cho các
nàng cơ hội, nhưng các nàng khiến ta thất vọng rồi.” Từ lúc cùng nhau giúp đỡ
Quế Viên vu oan hãm hại Thải Hồng, lại đến mùa thu năm trước cùng Lục Giam giấu
diếm mình, Anh Đào trực tiếp tham dự, Đậu Nhi thì lại là ngây ngốc cái gì cũng
không biết. Nếu là Lệ Chi, hai loại tình huống này sẽ không xảy ra. Xem ra, cho
dù nàng không thể nắm trong tay toàn bộ sự việc trong nhà, tối thiểu cũng phải
nắm trong tay thuộc hạ nha hoàn ma ma mới đúng, như vậy sao có thể bảo nàng yên
tâm cùng nể trọng được đây?
“Lão nô tuổi trẻ cũng từng phạm sai lầm, nhưng là lão
thái thái, cũng chính là ngoại tổ mẫu của người bảo với lão nô đã biết sai thì
sẽ tha thứ, sau đó lại cho cơ hội. Nhân vô thập toàn, không người nào là toàn
vẹn, Lệ Chi chỉ có một. Chỉ cần không phải vi phạm nguyên tắc quá mức sai lầm,
thời điểm nên tha thứ thì cũng nên tha thứ. Thời điểm dùng người, bất quá nên
tận lực dùng sở trường của người đó, tránh né khuyết điểm mà thôi.” Cung ma ma
im lặng một lát rồi nói: “Việc này không phải là chuyện lửa sém lông mày, cứ
buông lỏng ra đã, từ từ thôi, suy nghĩ quá độ, đối với sản phụ là tệ nhất.”
Nàng hiện tại cần nhất là phải nghỉ ngơi, Lâm Cẩn Dung
thầm nghĩ một tiếng hổ thẹn, nhẹ giọng nói: “Ma ma, ta đã biết.” Vì thế nhắm
mắt lại, đuổi mọi suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, im lặng ngủ yên.
Cung ma ma nghe thấy nàng hô hấp vững vàng, mới yên
tâm ngủ say.
Ngày hôm sau, liền có nữ quyến tới cửa đến thăm Lâm
Cẩn Dung cùng nhi tử mới sinh, đưa tặng than và dấm chua. Khó tránh khỏi có
người muốn ôm hài tử một chút, ban đầu đám người Sa ma ma còn sợ hài tử sẽ lạ
người, thực không muốn ôm ra cho khách nhân xem, nhưng từ chối không xong, còn
có bên ngoài nam khách tới cửa chúc mừng Lục Giam, yêu cầu nhìn nhi tử mới sinh
một lát lại càng không thể cự tuyệt. May mắn Nghị Lang tính tình ngoan, không
sợ hãi không giật mình, nên ngủ thì ngủ, nên cười thì sẽ cười, cũng không khóc
nháo, Lục Giam không khỏi lại cùng Lâm Cẩn Dung khen ngợi: “Hài tử này im lặng
ổn trọng tính tình thật giống ta a.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi liếc trắng mắt: “Tính tình
quật cường thì giống ta, im lặng ổn trọng lại giống chàng, qua hai ngày nếu là
không nghe lời, vậy lại giống ta, sao mới chỉ 2 ngày mà chàng đã nhận ra tính
tình của hắn vậy?”
Lục Giam động tác cứng ngắc đem Nghị Lang ôm vào trong
ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kia mà cười: “Ta là phụ thân của hắn,
hắn thế nào ta rõ ràng nhất.” Bộ dạng cực kỳ yêu quý, thấy thế nào cũng rất
thuận mắt.
Lâm Cẩn Dung hướng nàng cười: “Như thế nào, ngươi
không dám?”
Anh Đào lắc đầu, lại gật gật đầu: “Nếu nô tỳ có việc
không thể giải quyết?” Lúc trước vẫn ngóng trông có một ngày này, mà khi nó
thực sự đến, lại thật sự khiến người ta có chút bồn chồn.
Lâm Cẩn Dung chậm rãi nói: “Ta còn ở đây, lúc nào nên
nhiều lời, lúc nào nên ngậm miệng, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, ngươi hiểu được
chứ?”
Anh Đào mở to mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ biết.”
Lâm Cẩn Dung lãnh đạm nói: “Nói cho ta nghe.”
Anh Đào thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Lâm Cẩn
Dung: “Nhiều lời, nhưng không được tự chủ trương, chưa đưa ra được chủ ý thì
phải hỏi ý tứ của thiếu phu nhân; Ngậm chặt miệng, việc không nên nói một chữ
thì không thể truyền ra ngoài, phải thận trọng; Phân rõ chủ yếu và thứ yếu, chủ
tử của nô tỳ là thiếu phu nhân, đầu tiên là thiếu phu nhân, tiếp theo mới là
những người khác. Thiếu phu nhân, người yên tâm, việc này nô tỳ đều nhớ, sẽ
không dám phạm sai lầm. Lúc trước…… Nô tỳ cũng chỉ là nghĩ như vậy đối với
người mà nói rất tốt, cho nên mới phạm vào hồ đồ.”
“Chuyện quá khứ không cần nhắc tới.” Lâm Cẩn Dung nhìn
về phía Song Phúc cùng Song Toàn: “Hai người các ngươi đều nghe kỹ chưa? Có
hiểu không?”
Song Phúc cùng Song Toàn đều gật đầu: “Nghe kỹ, đã
hiểu ạ.”
“Đều đi xuống đi, Anh Đào, để ta xem ngươi đến tột
cùng có làm được chức vụ đại nha hoàn chưởng sự này hay không.” Một lần nữa
chọn vài người, không bằng dùng mấy người đã hiểu rõ này. Sớm hay muộn đều phải
buông tay, không bằng vội buông tay, chính mình ở một bên nhìn chằm chằm, phát
hiện không đúng cũng có thể đúng lúc sửa đổi. Lâm Cẩn Dung mệt mỏi nhắm mắt
lại, tẫn nhân sự biết thiên mệnh (đành phải chấp nhận
số mệnh thôi), năng lực của nàng chỉ tới mức này, nàng đã dùng hết
sức lực rồi.