Thế Hôn
Chương 344 : Đầy tháng
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Ngày đâu vào đấy trôi qua, đảo mắt liền vào tháng năm,
vô cùng náo nhiệt qua tiết xong, Nghị Lang đã đầy tháng. Lâm Cẩn Dung nghĩ,
sang năm Nghị Lang tròn một tuổi không thể làm lễ sinh thần, không muốn ủy
khuất nhi tử, liền tính vô cùng náo nhiệt làm lễ đầy tháng. Hôm đó, Lâm Cẩn
Dung mĩ mãn tắm rửa một cái, không khỏi cùng Lục Giam thương lượng: “Lễ đầy
tháng ta muốn làm náo nhiệt một chút, chàng cảm thấy thế nào?”
Lục Giam cân nhắc luôn mãi, nói: “Đây là hài tử đầu
tiên của chúng ta, ta cũng muốn làm náo nhiệt chút, nhưng đây là trong kinh,
không thể so với ở nhà, vẫn nên ổn thỏa một chút, tổ chức đàng hoàng nhưng cũng
đừng khiến người lóa mắt.” Hắn chức quan quá nhỏ, lại không có căn cơ, Lâm Thế
Toàn rất biết chọn hàng hóa, Diêu Trác rất biết việc buôn bán, cửa hàng của Lâm
Cẩn Dung trong mấy tháng qua sinh ý càng ngày càng chuyển biến tốt, đã khiến
người chú ý, nên khiêm tốn một chút.
Tuy rằng hiểu Lục Giam an bài như vậy là chính xác ổn
thỏa, Lâm Cẩn Dung trong lòng vẫn thập phần tiếc nuối, không nói gì thêm, chỉ
rũ mắt nhìn Nghị Lang một bên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. Nghị
Lang đã mọc tóc máu, béo trắng hơn nhiều, ánh mắt cũng có thần thái, bàn tay
mũm mĩm huy động lung tung, thấy Lâm Cẩn Dung chọc hắn, liền ngốc hồ hồ hướng
tới Lâm Cẩn Dung cười, lộ ra hàm lợi phấn hồng.
Năm đó Ninh nhi bộ dạng giống Lục Giam hơn, Nghị Lang
lại giống nàng hơn một chút, lông mi mặc dù còn thưa thớt, nhưng mơ hồ có thể
thấy được là lông mi dài của nàng, ánh mắt mặc dù giống như Lục Giam, lại có
thêm vài phần hoa đào, thật sự là một hài tử cực kỳ xinh đẹp. Nhìn thấy hắn
cười vô tâm vô phế, Lâm Cẩn Dung trong lòng nhất thời mềm mại như nước suối,
cúi người bế Nghị Lang, ở trên mặt hắn hôn chụt một cái, thập phần không tình
nguyện nói: “Thật sự là rất đáng tiếc. Nghị lang của ta ngoan như vậy, từ khi
ra đời đến bây giờ, cũng chưa từng ầm ĩ ta a.”
Lục Giam cũng có chút áy náy: “Nếu chức quan của ta
lớn hơn chút nữa…”
Lâm Cẩn Dung vội ngừng lời hắn: “Được thế này đã thực
không dễ dàng, nếu như thế, Nhị lang liền đi hỏi thăm một chút, nhìn xem những
người khác chuẩn bị thế nào, chúng ta không cần quá xa hoa chói mắt nhưng nên
ổn thỏa một chút.” Náo nhiệt cùng xa hoa cũng không mâu thuẫn, thỉnh vài khách
nhân, chỗ chi tiết luôn cần chú ý.
Lục Giam thấy nàng không nói nhiều liền nghe theo lời
là mặc kim mang ngân, gương mặt trang điểm, cúi mắt, chậm rãi ăn quả táo, khuôn
mặt hồng đến tận lỗ tai.
Hứa Hạnh nương là lạ nhìn phụ nhân kia liếc mắt một
cái, nhưng cũng không nói gì, lui ra sau một bước, dùng sức ăn táo đỏ đang cầm,
lấy mắt tà tà xem xét phụ nhân đó.Triệu Quỳnh nương lấy phiến quạt gõ đầu nàng
một cái, thấp giọng nói: “Đúng là tham lam, ăn một quả là đủ rồi, còn muốn cướp
hết sạch sao? Cũng không sợ người ta chê cười Vệ Tam lang nhà muội không mua
nổi táo cho muội ăn sao?” Một mặt nói, nhịn không được lại nhìn phụ nhân kia
thêm vài lần. Phụ nhân kia mặt càng hồng, nghiêng mặt chuyển tới một bên, vẫn
kiên định đem miếng táo trong miệng nuốt xuống.
Trương San nương đem cây quạt che miệng, nhỏ giọng hỏi
Lâm Cẩn Dung: “Người kia là ai?”
Nhóm nữ quyến trong phòng không câu nệ quen hay không
quen, Lâm Cẩn Dung đều nhận ra được, chỉ có vị phụ nhân cướp quả táo này thì
thấy lạ mặt, liền ngoắc gọi Xuân Nha đi qua: “Vị phu nhân kia là ai?” Xuân Nha
còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có một nữ quyến của đồng sự Lục Giam thấp giọng
đáp: “Đó là thê tử của Liễu Tử Ngang soạn sửa quyển Tập Anh Điện, phu thê các
nàng thành thân hơn mười năm, chỉ sinh ra một nữ nhi, mua vài thiếp cũng không
sinh ra được nhi tử, lại không muốn nhận chất nhi trong tộc làm con thừa tự,
luôn muốn tự mình sinh hạ, cho nên trong lễ đầy tháng thì nàng luôn đoạt được
rất nhiều táo. Nói đến nói đi, cũng là một người đáng thương.”
Lâm Cẩn Dung hít một tiếng, cũng không quản vị Liễu
phu nhân, chuyên tâm nhìn Nghị Lang được bế ra, đang oa oa khóc lớn. Mã bà mụ
trong miệng nói lời chúc mừng, một tay đỡ đầu Nghị Lang, một tay cầm dao cạo
bóng loáng, thuần thục, lưu loát vững chắc cạo sạch sẽ tóc máu và lông mày của
Nghị Lang.
Nghị Lang vẫn bị ép buộc vây quanh ngắm nhìn, thập
phần phẫn nộ, dùng sức òa khóc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ rực, thanh
âm vừa to vừa vang. Mọi người đã quen, đều ha ha cười, nói Nghị Lang thân thể
khoẻ mạnh, thanh âm ghê gớm thật.
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn không có lông mày, bộ dạng trụi
lủi mặc dù rất buồn cười, nhưng thấy hắn khóc cũng đau lòng, vội ôm lấy dỗ dành,
Nghị Lang lại ngại nàng ôm quá chậm, tiếng khóc càng thêm vang dội.