Thế Hôn

Chương 350 : Kích thích

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Lục lão ông dáng người thẳng tắp ngồi ở trên tháp,

nhìn trưởng tức cùng thứ tức giao phong, thản nhiên nói: “Tốt lắm, có tâm là đủ

rồi.”



Lời này Tống thị nghe vào tai, là che chở Lâm Ngọc

Trân. Lâm Ngọc Trân ngay cả công công nên uống thuốc gì, nên kị cái gì cũng

không biết, còn gọi là có tâm sao? Nhưng Tống thị đã sớm khôn ngoan, liền chỉ

mỉm cười, không nói được một lời thối lui sang một bên.



Lâm Ngọc Trân tuy rằng cũng biết Lục lão ông là che

chở nàng, nhưng bát súp này dù thế nào cũng không tiện lấy ra để hiến ân cần

nữa, chỉ có thể dùng sức trừng mắt nhìn Phương ma ma một cái, thả lỏng cơ mặt

cứng ngắc đi đến trước mặt Lục lão ông hành lễ vấn an: “Công công nhìn rất có

tinh thần, có vẻ đã khỏe lên nhiều.”



Lục lão ông mặc dù là chống đỡ làm ra tư thái như thế,

mặc dù là biết thân thể của mình kỳ thật rất suy yếu, nhưng vẫn thích nghe người

ta nói mình tinh thần tốt, liền lộ ra vài phần tươi cười: “Khỏe lắm.”



Thấy hắn nở nụ cười, Lâm Ngọc Trân trong lòng liền

kiên định, thấp giọng nói: “Công công hôm nay cơm canh dùng được không?”



Lục lão ông cười đáp: “Hoàn hảo. Thê tử của Tam lang

nấu cháo tiêu thực để ta ăn sáng, ta ăn rất hợp khẩu vị.”



Tống thị không mất thời cơ nói: “Thê tử của Tam Lang

là hài tử hiếu thuận, hiếm có là tâm tư cùng tay nghề đều khéo léo. Bà bà cũng

có ăn, ăn nhiều hơn nửa bát mà.”



Lục lão ông liền cười: “Vậy sao, nàng cũng nấu cho cả

bà bà con sao?”



Tống thị cười nói: “Cũng không phải là vậy sao? Nhi

tức vốn cũng không biết, là nghe thấy Lực Lang khóc náo lợi hại, tức giận, vừa

hỏi mới biết được nàng đang bận bịu ở phòng bếp.” Lã thị đã bị ghét bỏ, Khang

Thị là Lục lão ông tự mình chọn lựa, lại tiến thối có độ, vừa sinh con, đúng là

thời điểm vui vẻ. Nàng có thể nào không bắt lấy cơ hội hết sức tâng bốc Khang

Thị? Trong hai nhi tức, cũng chỉ có Khang Thị có thể chống lại Lâm Cẩn Dung.



Hai người một hỏi một đáp, Lâm Ngọc Trân liền cảm thấy

bị xa lánh cùng vắng vẻ, đặc biệt nghe Lục lão ông không khỏi khen ngợi Khang

Thị, Tống thị cứ thế tâng bốc, trong lòng tức giận, thầm nghĩ nếu là Lâm Cẩn

Dung cùng Nghị Lang ở nhà, Khang Thị cùng thằng nhãi con kia thì tính là cái

gì! Vì thế không để ý tới hoàn cảnh, trên mặt liền lộ ra vài phần khó chịu cùng

khinh thường.


Tống thị vội đứng thẳng: “Nhi tức hầu hạ công công rửa

mặt.”



Lục lão ông sầm mặt vẫy vẫy tay: “Không cần, ta đều có

người hầu hạ, các con cứ hầu hạ bản thân cho tốt đi, đừng khiến ta ngột ngạt là

được rồi!”



Mọi người cũng không dám lên tiếng nữa, theo thứ tự

rời khỏi, Lâm Ngọc Trân còn có chuyện muốn nói với Lục lão ông, đương nhiên

không chịu đi, liền ở lại phía sau, nói: “Công công……”



Lục lão ông cũng là có chút phiền chán nàng, đã sống

từng này tuổi, thật sự là không hiểu thu liễm, không hiểu che giấu, lập tức

càng thêm sầm mặt nói: “Con muốn gì?”



Lâm Ngọc Trân vội đáp: “Nhi tức có chuyện muốn nói với

lão nhân gia người.”



Lục lão ông quay sang một bên: “Ta mệt mỏi, ngày khác

lại nói sau.”



Lâm Ngọc Trân đứng đó một lúc lâu, rốt cuộc là không

dám vuốt râu hùm, đành đáp cho có lệ: “Vâng.” Tống thị ở hành lang nghe thấy,

khinh miệt cười, tự rời đi trước.



Mành cửa vừa buông xuống, Lục lão ông liền mềm nhũn

ngã xuống đệm, mỏi mệt đến cực điểm nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn còn có thể

chống đỡ được đến khi nào đây? Hắn muốn gặp Lục Giam, nhưng thứ nhất vừa sinh

đẻ hai tháng, cũng khó mà trở về, vẫn là quên đi, nhưng vạn nhất…… Hắn có chút

phiền chán hô một tiếng: “Phạm Bao!”



Phạm Bao vội đi vào, nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong

mắt lộ ra vài phần lo lắng: “Lão thái gia, người……”



Lục lão ông thở hổn hển một hơi: “Có ổn không? Trông

chừng giúp ta, một khi phát hiện không đúng, lập tức sa thải.”



Này muốn sa thải, tất nhiên là chỉ các quản sự phía

dưới ở các cửa hàng, muốn hỏi cũng là chuyện tình trong ngoài nhà có bình thuận

hay không. Phạm Bao thấp giọng nói: “Trước mắt hết thảy đều tốt lắm.”



Lục lão ông tiếp lời: “Trải giấy mài mực cho ta.”