Thế Hôn
Chương 349 : Bát súp
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Thời tiết tháng 5, trong viện hoa hồng vừa vặn nở, mùi
hương ngọt ngào đặc trưng này đưa tới vô số loài bướm, trong lá cây xanh biếc
làm nền cho sắc thái chói mắt, khiến người ta tâm tình tự dưng thả lỏng vài
phần.
Mà Lâm Ngọc Trân, một mình đứng trước khóm hoa hồng,
hiển nhiên không có tâm tính nhàn nhã để ngắm hoa. Mọi tâm tư của nàng đều đặt
vào toàn bộ đại viện, toàn bộ chuyện trong nhà. Lục lão ông rốt cuộc không
chống đỡ được, dù cho nàng thập phần không muốn thừa nhận chuyện này, sau khi
Lục lão ông thu được tin vui đích tôn đã có trưởng tử, mẫu tử bình an thì như
kỳ tích trở nên khỏe lên một chút, nhưng nàng thập phần hiểu được, đây bất quá
chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi. Có lẽ ở lúc chạng vạng hoặc là sáng sớm, người
sẽ trút hơi thở cuối cùng, có lẽ một đêm khuya nào đó, người vừa đi vào giấc
ngủ rốt cuộc sẽ không tỉnh lại nữa.
Một khi Lục lão ông im ắng chết đi như vậy, trong một
khoảng thời gian dài, nàng sẽ hoàn toàn mất đi khống chế đối với cái nhà này.
Trượng phu của nàng cùng dưỡng tử đều ở bên ngoài, nữ nhi duy nhất của nàng thì
gả xa nhà, bên cạnh nàng không có một người nào đắc lực, hoặc là nói là có thể
cùng bà tức Nhị phòng chống đối. Cứ trơ mắt nhìn bọn họ lấy đủ loại hình thức
vét sạch khố phòng và tiền công sao? Nàng làm không được. Biện pháp tốt nhất là
nên chờ Lục lão ông sớm phân chia rõ ràng, nhưng mà Lục lão ông dường như hoàn
toàn không có quyết định này.
Phụ mẫu còn sống, không có trường hợp đặc biệt, chỉ
cần Lục lão ông cùng Lục lão phu nhân còn sống, nhà này sẽ không phân gia, cũng
không thể phân gia, nàng không thể cũng không dám mở miệng.
Thời khắc mấu chốt, nàng phải đưa ra lựa chọn. Làm sao
bây giờ? Lâm Ngọc Trân cầm lấy đóa hồng trước mặt, vô ý thức vò nát, đóa hoa
mềm mại bị nàng vò thành nước màu đỏ đậm, khiến ngón tay trắng nõn của nàng một
mảnh phi hồng. Đồng thời gai nhỏ trên thân hoa hồng cũng đâm vào da thịt non
mịn.
“Tê…” Nàng đau thả hoa hồng trong tay ra, cau mày
giống như tiểu hài nhi đang phát giận, dùng sức đá đóa hoa hồng kia mấy cái,
khiến những con ong gần đó hoảng hốt. Đóa hoa qua lại quanh quẩn vài cái, lại
ương ngạnh đứng thẳng ở nơi nào, dường như đang cười nhạo nàng.
“Phu nhân người thật là, rõ ràng biết trên đó có gai.”
Phương ma ma vội vàng lấy kim thêu đến, cầm lấy tay Lâm Ngọc Trân giơ lên trước
mặt, mị mắt tinh tế thay nàng cẩn thận thử xem có vụn gai trong đó hay không:
“Có phải lo lắng sự tình trong nhà?”
Lâm Ngọc Trân cúi đầu một hơi đi đến rừng trúc trước
Tụ Hiền các, mới dừng lại hỏi Phương ma ma: “Bên trong đựng cái gì?”
Phương ma ma nói: “Súp nhân sâm.”
Nếu muốn đi thăm, thế nào cũng nên có chút tâm ý mới
đúng. Lâm Ngọc Trân không nói gì thêm, bước nhanh đi đến Tụ Hiền các. Lúc này
sắc trời đã hoàn toàn trở nên ảm đạm, lão thái gia cũng không còn ở trong sân,
toàn bộ đình viện trống rỗng, im ắng, chỉ có gian phòng nơi Lục lão ông ngủ có
thắp một ngọn đèn. Một mình Đồng Nhi canh giữ ở hành lang, thấy Lâm Ngọc Trân
liền cuống quít hành lễ vấn an.
Phương Linh tiến lên nói: “Đi bẩm báo lão thái gia,
Đại phu nhân tới đưa bát súp cho người.”
Đồng Nhi lên tiếng trả lời rời đi, giây lát, mành cửa
được nhấc lên, Tống thị mặc một bộ quần áo mộc mạc màu lam tay áo nhỏ, phía
dưới là quần lụa màu nguyệt sắc, trên mặt mang theo tươi cười mộc mạc, cuốn
theo mùi đàn hương, đứng ở nơi đó nhìn Lâm Ngọc Trân hành lễ: “Đại tẩu đến
đây?”
Lâm Ngọc Trân thấy nàng lúc này có ở đây, không khỏi
vừa hận vừa giận, mạnh quay đầu trừng mắt Phương Linh. Phương Linh rất oan
uổng, rõ ràng lúc trước nàng đến Tống thị không có ở đây.
Lâm Ngọc Trân cũng không thất thố bao lâu, trên mặt
cười nhưng trong không cười, nhẹ nhàng lướt qua người Tống thị đi vào bên
trong, thản nhiên nói: “Ta đưa bát súp tới cho công công, Nhị đệ muội thực vất
vả, sân viện ở xa hơn chỗ ta, lại chạy đến đây nhanh hơn ta a.”
Tống thị theo vào, vòng vo lần Phật châu nơi cổ tay,
dịu dàng cười nói: “Ta còn trẻ, chạy tất nhiên nhanh hơn.” Ánh mắt đảo qua bát
súp trên tay Phương ma ma, lại cười nói: “Đại tẩu còn không biết sao? Hai ngày
trước Lục Kinh thỉnh danh y đến cho tổ phụ, kê một đơn thuốc, uống rất tốt, nhưng
không thể dùng nhân sâm.”
Đại sự như vậy nàng thế nhưng không biết! Lâm Ngọc
Trân không khỏi giận tím mặt, hung tợn trừng mắt Phương ma ma, cười lạnh nói:
“Ta cho rằng nhân sâm là tốt nhất, mà ta cũng chỉ có thứ này là quý nhất, cho
nên cầm đến hiếu kính công công, không câu nệ như thế nào, là tâm ý thôi.”
Tống thị hòa hòa khí khí nói: “Xác thực, làm nữ nhân,
chính là nên có tâm ý.”