Thế Hôn

Chương 348 : Hiệp thương

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Nhưng mà, chỉ nhìn một người không lên tiếng thì không

thể hiểu rõ nguyên nhân, cũng không thể giải quyết sự tình, Lục Giam nhìn Mai

Bảo Thanh: “Vì sao là ta? Minh Thẩm huynh có thể có nhiều lựa chọn.” So với hắn

nghèo hơn, so với hắn càng khát vọng hơn, bọn họ đều so với hắn càng cần đến

Mai Bảo Thanh hơn.



“Nhiều vị tất đã tốt.” Mai Bảo Thanh hơi có vài phần

khinh miệt: “Ta không thích cẩu đói khát, ta thích là người cũng không khác

biệt lắm so với ta.”



Lục Giam không nói gì. Hắn không biết nên có phản ứng

thế nào đối với những lời của Mai Bảo Thanh, hẳn là cao hứng Mai Bảo Thanh coi

hắn là người giống như hắn, hay là nên tức giận Mai Bảo Thanh dùng ngữ khí như

vậy để hình dung hắn. Nếu là Ngô Tương, có lẽ sẽ dùng thái độ khinh miệt đáp lễ

Mai Bảo Thanh một câu: “Ngượng ngùng rồi, ta cũng chỉ thích cùng người giống ta

giao tiếp a.” Như vậy được xả giận, nhưng Mai Bảo Thanh không phải ôm ác ý đến

đây, hắn cũng không phải là Ngô Tương, hắn đã sớm học được, cho dù là không

chịu nhận sự vươn tay của người khác, cũng tuyệt đối không nên đẩy tay của đối

phương đi, khiến đối phương biến thành kẻ thù của mình. Cho nên hắn lựa chọn

trầm mặc.



Loại trầm mặc này ở trong mắt của Mai Bảo Thanh có rất

nhiều thuyết minh. Có thể coi như là trầm mặc kiêu ngạo, cũng có thể coi như là

cân nhắc ẩn nhẫn, còn có thể coi như là chưa từng đưa ra chủ ý, suy nghĩ chưa

thành thục, cần nghĩ nhiều hơn, phải châm chước chu toàn. Nhưng vô luận như thế

nào, đối phương không có trợn mắt nhìn, chỉ vào mũi hắn phẫn hận mắng vài câu

rồi phẩy tay áo bỏ đi, coi như là hiện tượng tốt.



Thế đạo này, có người lên tới chức Tể tướng, lại vì

của cải tranh cưới quả phụ của mệnh quan triều đình, cũng có người vì của cải

không tiếc gả cho tạp loại tôn thất nữ, đương nhiên cũng có phong lưu danh sĩ

không vì một đấu gạo mà khom lưng cúi gối, còn có đồ đệ dối trá mua danh chuộc

tiếng cùng với kẻ toan nho không thông hiểu thế sự. Nhưng thực rõ ràng, Lục

Giam không phải loại người trong số đó, hắn có tài, đồng thời hắn cũng là người

kiêu ngạo kiên trì, còn biết có lúc nên khuất tùng cùng thoái nhượng.



Loại trầm mặc này theo mức nào đó đã cổ vũ Mai Bảo

Thanh. Cho nên hắn tiếp tục nói: “Này đối với đệ mà nói không có tổn thất gì

lớn, nhưng đối với ta mà nói cũng có chút thua thiệt, ta hoàn toàn có lý do

chọn một người thỏa đáng. Đệ có tiền, sẽ không quá mức áp bức ta tính kế ta, đệ

biết tự chế ẩn nhẫn, sẽ không bại lộ. Mà ta, cũng có thể cho đệ rất nhiều đề

nghị hữu dụng. Có thể tặng cho đệ rất nhiều người hữu dụng. Ta chỉ là cần một
hết; Nếu hắn đáng giá kết giao, sẽ đồng ý với cách nói của ta.”



Lâm Cẩn Dung gật đầu, mượn cơ hội cùng Lục Giam thương

lượng: “Gần đây giá bạc thấp, ta tính đem tiền mấy ngày nay tới giờ đổi thành

bạc. Chờ mùa thu đưa đến Bình châu, vừa vặn vượt qua đợt mua bạc nhập cống, lại

có thể kiếm chút lời.” Có năng lực kiếm tiền, lại đỡ phải tháng 10 về nhà vội

vã chịu tang khiến cho luống cuống tay chân.



Lục Giam cũng không để ở trong lòng, chỉ nói: “Nàng

đưa trở về, ai thay nàng bảo quản?” Trong tiềm thức, hắn đã coi Lục gia hiện

tại là một nơi không thể thay Lâm Cẩn Dung bảo tồn tài vật.



Chính hắn chưa phát hiện sự biến hóa này, nhưng Lâm

Cẩn Dung cũng đã ý thức được, cho nên cũng chỉ là mím môi cười: “Có Tam ca ở đó

mà.”



Lục Giam không nói nữa, ngược lại lo lắng về bệnh tình

của Lục lão ông: “Ta thực lo lắng cho tổ phụ.” Người khác nhau sẽ có lập trường

khác nhau, dù có dự đoán được có lẽ sẽ không muốn làm, nguyện ý làm có lẽ cũng

không thể nghĩ chu toàn mọi phương diện, hắn sẽ trở thành người bị bưng tai bịt

mắt. Lúc trước hắn thầm nghĩ Lục lão thái gia thân thể khoẻ mạnh, Lâm Ngọc Trân

đã lấy lại uy phong, Nhị phòng đã thất bại thảm hại, xem như không còn lo toan,

cũng chưa từng nghĩ đến gió nổi mây cuộn như thế.



Lâm Cẩn Dung nói: “Không cần gấp, Phương Trúc có lẽ rất

nhanh sẽ có tin đến. Tin vui Nghị Lang sinh ra đã được gửi về nhà, tổ phụ cao

hứng khỏe lên, biết đâu sẽ khỏi bệnh cũng không chừng.”



“Chỉ mong là thế.” Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung.

Trong rất nhiều chuyện, nàng giống như luôn có thể trước tiên nghĩ đến phòng bị

chu tất.



Lâm Cẩn Dung bị hắn nhìn ngắm hơi có chút không được

tự nhiên, ngược lại cười nói: “Lúc trước ta nghĩ, người khác nhau lập trường sẽ

khác nhau, cho dù là không ham thích thứ này, nhưng biết nhiều tình huống trong

nhà sẽ tốt hơn, cho nên đã phân phó Phương Trúc vài câu. Canh giờ không còn

sớm, ta muốn thăm Nghị Lang, chàng muốn đi không?”



Giải thích này thật hợp tình hợp lý, Lục Giam cười:

“Ta đương nhiên là muốn đi.”