Thế Hôn

Chương 347 : Bằng hữu

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Phong Nhạc lâu, tòa nhà này dùng các hành lang gấp

khúc bắc cầu thành ba tầng cao, nghe nói lúc trước ở trên phía tây của lầu có

thể nhìn thấy vườn thượng uyển của Hoàng Cung, sau đó phía tây bị niêm phong,

không thể nhìn ra xa như trước nữa. Dù vậy, du khách sĩ tử đến kinh thành vẫn

sẽ không buông tha tửu lâu đệ nhất kinh thành này, cho dù là không nhìn thấy

gì. Có thể cảm thụ một chút sự xa hoa độc đáo chỉ có trong truyền thuyết này

cũng thật tốt. Đương nhiên, đây là trong tình huống có nhiều tiền a, ai cũng

biết, trong Phong Nhạc lâu một chén rượu dê đã tốn 90 văn tiền, mà ở các điếm

khác muốn ăn no bụng, cũng bất quá chỉ tốn 15 văn tiền mà thôi.



Phong Nhạc lâu quý giá là có đạo lý, đồ uống rượu bằng

bạc, đồ sứ thượng đẳng tùy ý có thể thấy được, khắp nơi bức rèm che thêu mạn,

ngay cả kỹ nữ bồi rượu bên trong cũng mỹ mạo hơn nhiều so với chỗ khác, tiểu

nhị bưng trà đưa nước ăn mặc cũng chỉnh tề hơn. Phóng mắt nhìn lại, ngồi đầy

đều là ti lí sa y, tranh chữ hoa tươi làm đẹp ở giữa, náo nhiệt lại không tục

tằng.



Lục Giam đến kinh thành cũng đến Phong Nhạc lâu vài

lần, lần đầu tiên là Vinh lão học sĩ mời khách, lần thứ hai là thi đỗ tiến sĩ

cùng mọi người tụ hội, sau lại vài lần phân biệt thỉnh đồng hương, đồng sự ăn

cơm, cho nên đối với sự phồn hoa nơi đây coi như đã quen, ngựa quen đường cũ

tránh đi đại đường ồn ào náo động, đi qua hành lang gấp khúc trồng hoa cỏ bước

lên cầu đến nhã gian ở tầng ba.



Mai Bảo Thanh một thân áo trắng, trên mặt hàm chứa ba

phần ý cười, sái nhiên đứng ở phía trước cửa sổ, một tay cầm cây quạt mua ở cửa

hàng của Lâm Cẩn Dung. Mặt trời chiều ngả về tây, chiếu khung cảnh phía sau hắn

một mảnh yên hồng, cây quạt kia được sơn thiếp, giấy màu xanh, trên đó vẽ viễn sơn

hàn tuyết, ánh trăng sáng như bạc, có đục lỗ, khiến trong sự mộc mạc của hắn

mang theo chút phú quý náo nhiệt, trong phú quý lại mang theo chút cô tịch.



Đây gọi là phong tư cốt cách a. Lục Giam luôn luôn tự

giác bản thân có chút xuất chúng, lúc này cũng không thể không có tâm nhãn tán

thưởng hai tiếng, nhưng hiểu được, Mai Bảo Thanh thanh thản nhẹ nhàng như thế

bất quá chỉ là vẻ ngoài, bên trong kỳ thật vừa lạnh lùng, cứng rắn lại sắc bén,

bằng không sẽ không thể trở thành người như vậy ở độ tuổi này. Hắn cũng không

có ý khinh thị thương nhân, như cũ thân thiết thủ lễ: “Minh Thẩm huynh hôm nay

rảnh rỗi?”



Mai Bảo Thanh từ trên xuống dưới đánh giá Lục Giam một

hồi, thấy hắn mặc kiện sa bào vàng nhạt đi hài vải màu xanh, bên hông chỉ đeo
giống như càng có lời hơn.”



“Ta đối với chuyện sinh ý kỳ thật cũng không quen

thuộc. Nếu bàn luận về kinh nghiệm buôn bán cùng tài cán, ta không bằng Nhị

thúc phụ cùng đường huynh của ta.” Lục Giam do dự mãi, cảm thấy bản thân nên

trước tiên nói rõ về chuyện này, dù sao, Mai Bảo Thanh không có khả năng không

biết.



Mai Bảo Thanh vừa cười vừa nói: “Tự mình hiểu lấy là

chuyện tốt, bất quá đệ rất có phúc khí a. Lâm Thế Toàn từng nói với ta, có

người cho hắn một cơ hội, cho nên mới có hắn của hiện tại.”



Lục Giam lại lần nữa hiểu được Mai Bảo Thanh chỉ người

đó là ai, cũng hiểu được vì sao Mai Bảo Thanh nguyện ý vươn tay đối với hắn.

Hắn có một thân phận hành tẩu trong quan trường, lại có một thê tử biết việc

buôn bán, nội ngoại kiêm tu, Nhị phòng sao có thể so sánh được với bọn họ? Về

lâu về dài, thật sự cùng hắn hợp tác là có lợi nhất. Nhưng hắn sẽ không cho

rằng Mai Bảo Thanh chỉ đơn giản muốn tìm một người hợp tác, phải biết rằng, các

cửa hàng ở Thanh châu, Bình châu bên kia tuy rằng trọng yếu, nhưng giống như

Lục gia cũng không phải chỉ có một nhà, Ngô gia, Đào gia đều rất thích ý cùng

Mai Bảo Thanh hợp tác. Cho nên hắn phải làm ra vẻ nhượng bộ, hắn thấp giọng

nói: “Đa tạ Minh Thẩm huynh, nhưng không biết, ta có cái gì có thể giúp được

huynh đây?”



Mai Bảo Thanh trầm mặc hồi lâu, nói: “Nếu ta nói, ta

chỉ làm chuyện lâu dài, hai bên cùng có lợi thì sao? Có lẽ, có một ngày, đệ sẽ

đi được xa hơn, khi đó, ta hy vọng đệ còn nhớ rõ có một vị bằng hữu như ta.

Nếu…… Vốn là muốn kiếm chút tiền son phấn, cũng không cần thiết không công để

người khác kiếm.”



Lục Giam nhìn Mai Bảo Thanh không nói, hắn từ trên mặt

của Mai Bảo Thanh thấy được rất nhiều thứ. Có một loại người thích thả dây dài

để câu con cá lớn, tuy rằng hắn không xác định mình có thể trở thành con cá lớn

kia không, tuy rằng hắn quả thật thực cần phải có người đẩy hắn một phen, dù

sao tại phương diện này, chẳng sợ ngay cả là Lục Kiến Tân cũng không thể hỗ trợ

hắn. Nhưng hắn không muốn dễ dàng đưa ra lời hứa hẹn, dễ dàng đem chính mình

giao cho người khác.