Thế Hôn
Chương 346 : Mang thù
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Lâm Cẩn Dung mỉm cười nhìn Cung ma ma làm việc, thấp
giọng nói: “Ma ma, cám ơn ngươi, có ngươi ở đây với chúng ta thật tốt.”
Cung ma ma giật mình, nâng mắt lên nhìn về phía Lâm
Cẩn Dung, thấy ánh mắt chân thành cùng mỉm cười phát ra từ nội tâm của nàng. Có
điều gì có thể so sánh với chuyện mình làm việc tốt, lại chiếm được sự thông
cảm cùng đa tạ của người nhận càng khiến cho người ta vui mừng đây? Cung ma ma
không khỏi có chút lúng túng, hơn nửa ngày mới cười nhẹ nói: “Cũng không hẳn là
vậy? Thiếu phu nhân quá mức khách khí rồi. Lão nô chờ người khỏe lại sẽ rời đi,
không thể bỏ mặc phu nhân cùng Thất thiếu gia.”
Kỳ thật chờ một chút là có thể cùng nhau đi mà, Lâm
Cẩn Dung đem lời này nhịn xuống, luyến tiếc nói: “Không giữ được ngươi, ngày
mai ta sẽ sai người chuẩn bị đồ để mang về nhà.”
“Thiếu phu nhân sớm một chút nghỉ ngơi.” Cung ma ma
mỉm cười lui ra.
Tin tức Lục lão ông qua đời sẽ truyền đến vào tháng
10, cách bây giờ còn 5 tháng, trong khoảng thời gian này, nàng có thể làm chút
gì đây? Đại để là ngoài việc chờ đợi ra, cũng không còn việc nào khác. Lâm Cẩn
Dung một mình ngồi ở trước bàn trang điểm, tháo trâm cài trên đầu xuống, không yên
lòng mở ngăn kéo bàn trang điểm. Ánh mắt từ ngăn kéo đảo qua, nhìn thấy một hộp
gấm nho nhỏ trên bàn trang điểm, rất lạ mắt.
Nàng mang theo vài phần tò mò mở ra xem, bên trong có
một trâm cài kim tương bạch ngọc hình hoa mai lẳng lặng nằm đó, sợi to vàng
mỏng manh như tóc quấn quanh thân trâm, hoa lệ nói không nên lời. Tuy rằng
chỉnh thể thay đổi hình dáng, nàng vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra cây trâm
này, nàng hơi hơi có chút ngây người, không rõ cây trâm phải sửa mất gần nửa
năm này sao đột nhiên xuất hiện ở bàn trang điểm của nàng với phương thức quỷ
dị thế này, nhưng tự đáy lòng lại tỏa ra kinh hỉ.
Lâm Cẩn Dung cầm lấy cây trâm nương theo ngọn đèn ngắm
nhìn, tuy rằng cũng không nhận ra chút hư hao nào mà Lục Giam trong miệng miêu
tả là không thể đeo, đi ra ngoài sẽ bị người chê cười hắn không mua nổi trâm
cài cho nàng, nàng vẫn quyết định ngày sau không hề mang nó — nếu lại có một
lần nữa, chỉ sợ là rốt cuộc không thể tu sửa. Vì thế đặt nó vào trong chỗ sâu
nhất của hộp trang sức rồi khóa lại, ngược lại tính toán sẽ định chế một trang
sức khác biệt gì đó tặng cho Dương Mạt.
Cửa sổ được người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ hai cái.
Lục Giam quả nhiên thật sự đến đây! Lâm Cẩn Dung mạnh đứng dậy, mang theo cảm
Lâm Cẩn Dung thấy bên dưới mắt hắn có quầng thăm, vẻ mặt uể oải, nhịn không
được mỉm cười, một lời hai ý nói: “Nhị gia thật sự yêu quý thân mình, buổi tối
nên nghỉ sớm một chút, bớt thức đêm mới phải, bằng không cứ thế mãi, sợ là thân
thể có làm bằng sắt cũng không chịu được đâu.”
Lục Giam thấy nàng cười xấu xa, trước mặt đám người
Anh Đào không tiện bắt bẻ nàng, ánh mắt nhìn thấy châu sai hoa sen trên đầu
nàng, nghiêm trang “Ân” một tiếng, thả bái thiếp của Mai Bảo Thanh xuống, nói:
“Mặc kệ hắn có tâm tư gì, ta vẫn phải tới đó thôi, A Dung tới chọn giúp ta quần
áo nào để xuất môn?”
Đám người Anh Đào nghe thấy âm biết nhã ý, lập tức lui
ra ngoài.
Lâm Cẩn Dung đã sớm thay hắn chuẩn bị tốt quần áo: “Sa
bào vàng nhạt này khá được, lại không đục lỗ, vừa mát mẻ, vừa tinh xảo.” Lời
còn chưa dứt, trên đầu vai đã trúng một ngụm, thực tại có chút đau, không khỏi
sợ hãi kêu khẽ trong miệng, nắm tay vung qua. Lục Giam đã sớm lui ra, thấp
giọng nói: “Ai bảo nàng chọc ta.”
Lâm Cẩn Dung nhéo vạt áo hắn, thế nào cũng phải cắn
lại một cái, Lục Giam mỉm cười đứng đó, chính là không cho nàng cắn, tránh hồi
lâu, thấy nàng mệt thở hổn hển, mới vươn tay qua, đưa tay chỉ vào cánh tay:
“Quên đi, nhìn thấy nàng đáng thương, cho nàng cắn ở đây.”
Lâm Cẩn Dung không chút khách khí một ngụm cắn xuống,
Lục Giam đau hít một ngụm khí lạnh, đẩy nàng ra: “Nàng cắn thật sao?”
Lâm Cẩn Dung nhìn hắn tốn hơi thừa lời: “Chàng nghĩ
rằng ta là người hay nói giỡn sao? Không phải chàng cũng cắn ta thật sao?”
Lục Giam thở dài, xoa xoa đầu nàng: “Tại sao lại thích
mang thù như thế. Được rồi, ta trước thay quần áo, chơi với Nghị Lang một chút
rồi sẽ đi.”
Lâm Cẩn Dung khinh bỉ hắn: “Chàng cắn ta thì không
phải mang thù, ta cắn chàng mới là mang thù. Chàng nhớ là được rồi, nếu Mai Bảo
Thanh vì chàng tìm cô nương gì đó, chàng phải hiểu được nên làm như thế nào.”
Lục Giam mỉm cười nhìn nàng một hồi, ôn nhu nói: “Ta
biết, đều là của nàng.”