Thế Hôn
Chương 352 : Ngẫu ngộ
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Nghị Lang thủy chung còn quá bé, đợi Lục Giam thay đổi
quần áo đi ra, thì đã ngủ say ở trong lòng của Lâm Cẩn Dung. Lục Giam có chút
tiếc nuối: “Ta thấy ta mười lần nhìn thấy hắn, thì có đến năm lần hắn ngủ a.”
“Hắn quá nhỏ, chàng lại đi sớm về trễ. Khó tránh khỏi
sẽ bỏ lỡ, chờ hắn lớn lên chút thì tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung thật cẩn thận đem
Nghị Lang giao cho Phan thị, dặn dò nói: “Đã nhiều ngày nóng nực, nhớ rõ đừng
ôm hắn.”
“Thiếu phu nhân yên tâm.” Phan thị cẩn thận kéo áo
choàng cho Nghị Lang, vững vàng đương đương đi ra ngoài. Đậu Nhi ở một bên che
chở, hoàn toàn nghiêm túc.
Lục Giam im lặng nhìn, chính là cảm thấy tổ hợp này
rất hài hòa, cũng không cảm thấy gì khác. Hắn quay đầu, muốn cùng Lâm Cẩn Dung
nói chuyện, lại nhìn thấy ánh mắt Lâm Cẩn Dung chặt chẽ dính vào vật bé nhỏ
trong lòng Phan thị kia. Hắn khe khẽ thở dài, ôm Lâm Cẩn Dung: “Bất quá chỉ là
cách mấy chục bước, hắn khóc nàng đều có thể nghe thấy, sao lại luyến tiếc như
thế?”
Lâm Cẩn Dung vì muốn gần Nghị Lang, liền an bài Phan
thị, Đậu Nhi cùng Nghị Lang ở trong sương phòng phía đông, cách nhà giữa bất
quá chỉ mấy chục bước, có động tĩnh gì nàng đều có thể nghe thấy. Phàm là thời
điểm nàng rảnh rỗi, hắn nhất định sẽ ở bên người nàng, dù là như thế, nàng mỗi
lần thấy Phan thị ôm Nghị Lang đi luôn dùng vẻ mặt như vậy, nhưng mỗi lần sai
người ôm đi nàng vẫn nhất định để Phan thị ôm đi. Lục Giam không thể lý giải
điều này.
Lâm Cẩn Dung thu hồi ánh mắt, nhìn hắn cười: “Không
phải nói muốn ở Đình huyện thiết thị bạc tư sao? Chàng nói cho ta biết, là
chuyện thế nào vậy?”
Lục Giam liền chỉ vào lòng của mình, Lâm Cẩn Dung hiểu
được ý tứ của hắn, tiến lên ngồi vào trong lòng hắn, khẽ cười nói: “Có thể nói
chưa?”
Lục Giam thấy nàng chờ mong nhìn mình, liền mang theo
vài phần khoe khoang, mỉm cười nói: “Nàng chỉ cần nhớ kỹ vài món là tốt rồi,
công bằng, kiểm tra, duyệt thật, trừu phân, trừu giải, bác mua.”
Lâm Cẩn Dung dù cho đã học hỏi, cũng bất quá là nữ tử
lớn lên ở khuê phòng, làm sao hiểu biết mấy thứ này, không khỏi kêu Lục Giam
nhất nhất kể lại cho nàng nghe.
đường xa mà đến, nhưng từ lúc đi vào cửa này, Lâm Cẩn Dung cũng chỉ gặp qua
nàng một lần, ngay cả chào từ biệt cũng không nguyện ý để nàng tới, nàng đây là
làm sao vậy, vì sao bị chán ghét như thế?
Cung ma ma tiếp đón nàng lên xe: “Thiếu phu nhân ban
thưởng không ít, vào kinh một chuyến ngắm nhìn phồn hoa, tĩnh dưỡng mấy tháng,
nhìn xem, tay cũng trở nên trắng mịn, những người khác làm sao có cơ hội này!
Đừng buồn bã.”
Văn nương miễn cưỡng nở nụ cười: “Ma ma nói đúng.” Vốn
tưởng rằng được làm một chuyện tốt, kết quả vẫn là thoát khỏi kẽ tay, thật
khiến người ta tiếc nuối.
Sau giữa trưa, đúng là lúc Nghị Lang ngủ nhiều, cũng
là thời điểm Lâm Cẩn Dung nhàn rỗi sau khi quản lý xong gia sự, nàng gọi Xuân
Nha đến, ôm một chồng sổ sách lớn, gọi thêm Anh Đào, chủ tớ ba người bắt đầu dự
toán. Nàng thay đổi chủ ý, tiền đổi thành bạc xong không đem trở về Bình châu,
mà là đưa đến Đình huyện bên kia, như lời của Lục Giam, nên chuẩn bị hàng hóa.
Sổ sách đã sớm được sắp xếp chỉnh chu, cho nên nàng
rất nhanh đã tính toán xong. Nhưng có chút hàng hóa có thể mua trước, có chút
hàng hóa lại không thể, dù sao bảo hóa rất nhiều thời điểm quan trọng là một
cái mới lạ mà tinh xảo độc đáo, bằng không mọi người đều bán, nàng dựa vào cái
gì có thể làm tốt hơn người ta đây? Nàng quyết định xuất môn một chuyến, đi dạo
phố, đến cửa hàng cùng Diêu Trác thương lượng một chút. Vì thế việc quản gia
cùng Nghị Lang giao cho Sa ma ma, mang theo Xuân Nha cùng Anh Đào, Lục Lương ra
cửa.
Ở nhà hồi lâu, ngồi trên xe ngựa đi ra phố rộng mở,
thật sự là một chuyện khiến người ta thoải mái cũng thập phần thích ý. Lâm Cẩn
Dung đi đến cửa hàng vàng bạc của Đường gia trước để định chế một đôi hộp son
phấn bảo điền kim khuông cho Dương Mạt, lại hưng trí bừng bừng đi cửa hàng vải
lớn nhất mua kiện vải đúng mốt nhất, rồi cuối cùng mới đi đến cửa hàng của
mình.
Diêu Trác nghe thấy tin tức liền đi ra nghênh đón,
thấp giọng nói: “Mai Đại lão gia ở bên trong.”
Lâm Cẩn Dung chưa phản ứng lại, đã thấy Mai Bảo Thanh
mặc tố bào màu xám từ trong cửa hàng đi ra, nhợt nhạt cười: “Lục Nhị thiếu phu
nhân, bỉ nhân có lễ.”