Thế Hôn
Chương 353 : Khó hiểu
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Người này không phải nói tháng 6 sẽ rời khỏi kinh
thành sao? Tại sao lúc này còn ở đây? Đây là cố ý gặp gỡ, hay chỉ là sự vô
tình? Lâm Cẩn Dung cách qua đấu lạp không kiêng nể gì đánh giá Mai Bảo Thanh,
trong suốt thi lễ: “Mai Đại lão gia khách khí.”
Đợi đến khi chào hỏi xong, Lâm Cẩn Dung không khỏi mời
hắn đi vào uống trà. Mai Bảo Thanh cũng không khách khí, cất bước theo Lâm Cẩn
Dung vào cửa hàng, cười nói: “Huệ nương, lại đây bái kiến Lục Nhị thiếu phu
nhân.”
Một nữ hài tử chừng mười tuổi, vấn hai búi nhỏ, mặc áo
váy lụa mềm sắc trắng thuần, trên người không hề đeo trang sức, mặt mày giống
Mai Bảo Thanh từ một đống tơ lụa Uy quốc quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn
Mai Bảo Thanh liếc mắt một cái, chậm rãi đi tới, đối với Lâm Cẩn Dung thản
nhiên thi lễ: “Gặp qua Nhị thiếu phu nhân.”
“Mau mau đứng lên.” Lâm Cẩn Dung xem bộ dáng này của
nàng, đoán rằng là nữ nhi của Mai Bảo Thanh liền vươn tay đỡ cười nói: “Có thấy
thích thứ gì không?”
Huệ nương mỉm cười, thản nhiên liếc Mai Bảo Thanh một
cái, cũng không nói gì.
“Nàng là trưởng nữ của ta, ta hàng năm không ở nhà,
mẫu thân của nàng đã mất, bên người không có ai làm bạn, tính tình không khỏi
quái gở, thừa dịp hôm nay ta nhàn rỗi, liền dẫn nàng đi dạo.” Mai Bảo Thanh hàm
chứa cười, ôn hòa nói với Huệ nương: “Con thích cái gì thì cứ bảo người ta lấy
cho.”
Huệ nương trầm mặc đi đến một bên, tiếp tục chọn lựa
này nọ. Lâm Cẩn Dung thỉnh Mai Bảo Thanh ngồi xuống, không đợi mở miệng, Diêu
Trác liền sai người dâng trà lên.
“Thỉnh.” Lâm Cẩn Dung coi như đang ở nhà mình mời Mai
Bảo Thanh uống trà. Từ trước, nàng đối với người này tràn ngập lòng hiếu kỳ,
một lòng thầm nghĩ cùng hắn kết bạn, tìm cách thân cận, có thể giúp cho sinh ý
nhà mình, trong trường hợp đó giờ phút này thực sự có cơ hội gặp gỡ, lại thấy
không hề thần bí, còn lại chỉ là khách khí cùng cẩn thận mà thôi.
Mai Bảo Thanh bất động thanh sắc đánh giá Lâm Cẩn Dung
một phen, cười nói: “Cửa hàng này của Nhị thiếu phu nhân sinh ý thật tốt, hàng
hóa đầy đủ hết, lại mới mẻ độc đáo chỉnh tề, rất có tiền đồ.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Làm sao được, không thể so với
cửa hàng phú quý sinh ý thịnh vượng, bất quá ta cũng không có lý tưởng, chỉ là
cùng Phan thị, thế nào cũng phải tự mình dỗ dành.
Lâm Cẩn Dung biết được nguyên nhân, không nói gì,
chuyên tâm chủ định dỗ Nghị Lang, Nghị Lang cuối cùng khóc mệt mỏi, tìm được ôm
ấp quen thuộc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khóc thút thít đi vào giấc ngủ,
trong lúc ngủ mơ còn không khỏi ủy khuất mếu miệng, Lâm Cẩn Dung không khỏi thở
dài: “Tính tình của hài tử này.” Bình thường thì không sao, nhưng nếu bị chọc
giận đúng là không buông tha người khác a.
Lục Giam mang theo vài phần lấy lòng cười: “Nàng đi
đâu vậy? Nếu nàng ở nhà sẽ không như vậy a.”
Lâm Cẩn Dung liếc trắng mắt: “Nói như vậy, khiến hài
tử khóc lóc là lỗi lầm của ta sao?”
Lục Giam có chút lúng túng, cố gắng biện bạch: “Nam
hài tử đúng là khó quản.”
Lâm Cẩn Dung châm chọc nói: “Đâu phải, dục tốc bất đạt
mới đúng. Chờ một ngày, ta sẽ hỏi Tam thẩm nương, có phải chàng mới hai tháng
đã biết vươn tay đòi người bế hay không a.”
Lục Giam mặt càng đỏ hồng, đám người Phan thị cố gắng
nhịn cười, nhẹ tay nhẹ chân đem Nghị Lang bế ra ngoài. Lâm Cẩn Dung tiếp nhận
khăn Anh Đào đưa qua, lau mồ hôi trên mặt, thấp giọng nói: “Ta gặp Mai Bảo
Thanh, hắn mang theo nữ nhi, mua hết một nửa hàng hóa trong cửa hàng, trả không
phải tiền, mà là bạc, còn bảo nữ nhi hắn gọi ta là thẩm. Hắn cùng ta nói về thị
bạc tư, ta không dám đáp lời. Chàng nói, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Lục Giam chống cằm suy nghĩ hồi lâu, nói: “Chẳng lẽ
là, hắn kỳ thật đã nhúng tay vào sinh ý ở Đình huyện bên kia? Cần chúng ta thay
hắn làm cái gì chăng?” Thân phận của hắn, đơn giản chính là trong nhà tiền tài
hơi nhiều một chút mà thôi, nhưng không phải cự phú gì, cũng không thấy người
như Mai Bảo Thanh nhất định phải trăm phương nghìn kế giao hảo với một đối
tượng nào đó. Nếu nói ngược lại là muốn lợi dụng thì khả năng còn lớn hơn một
chút.
Lâm Cẩn Dung nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, tối thiểu hắn
cũng đã có tính toán, ta cuối cùng thấy không nỡ.”
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Chúng ta đều cẩn thận
một chút. Nàng viết thư cho Tam ca, ta đi hỏi thăm một chút, có lẽ có thể tìm
được chút dấu vết để lại cũng không chừng.”