Thế Hôn
Chương 354 : Tiến thoái lưỡng nan
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Hành vi của Mai Bảo Thanh giống như điều bí ẩn, Lục
Giam không tìm hiểu ra được gì, Lâm Cẩn Dung cũng vậy, Trương San nương đánh
giá về Mai Bảo Thanh: “Hắn sao, là người không biết nương tay a, hắn rốt cuộc
có bao nhiêu tiền, mọi người đều không thể biết được, chính là đoán hắn nhất
định vô cùng vô cùng có nhiều tiền.”
Tiền nhiều hơn sẽ bị người ta cắn tay. Đây là chân lý.
Trong cửa hàng của Mai Bảo Thanh, côn đồ tầm thường thật sự không dám đến tìm
phiền toái, nhưng nếu hắn trêu chọc phải thế lực lớn, một khi tìm tới hắn, đó
là vĩnh viễn phiền toái. Cho nên Mai Bảo Thanh đem thân muội tử duy nhất đưa
vào trong vương phủ cũng tốt, nơi nơi kết giao, muốn kết giao với người như Lục
Giam cũng tốt, đều chỉ là vì tự bảo vệ mình. Nếu chỉ giới hạn trong hình thức
kết giao này, không xa không gần, đối với Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam mà nói, kỳ
thật không có bao nhiêu ảnh hưởng, sợ là hắn có ý đồ khác.
Lâm Cẩn Dung suy nghĩ mười ngày qua, không thấy Mai
Bảo Thanh có động tĩnh gì tiếp theo, đành phải bỏ việc này sang một bên. Mà lúc
này thư nhà ở Bình Châu được gửi đến. Lâm Cẩn Dung xem xong thư của Lâm Ngọc
Trân, không khỏi cười lạnh một tiếng. Lúc này mới biết nhớ tới nàng đây, nàng
giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thái dương cao cao bắt tại phía chân trời,
trên tường viện phản xạ bạch quang, sóng nhiệt một trận lại một trận thổi vào
trong phòng, chỉ ngồi yên một chỗ, cho dù là mặc sa y cực kỳ mỏng manh, thoáng
động đậy, cũng sẽ nóng đổ mồ hôi.
Loại thời tiết này bảo nàng mang theo Nghị Lang mới
hơn hai tháng xuất môn, có thể nghĩ đến trên đường sẽ phát sinh tình huống gì
hay không. Nàng cũng đành thôi, nhưng còn Nghị Lang thì sao? Lâm Cẩn Dung quay
đầu nhìn Nghị Lang nằm ở trong nôi y y nha nha đáp lời Đậu Nhi đang trêu đùa,
một cỗ oán khí sinh ra. Hận Lục Giam không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt,
đem chuyện này nhanh chóng giải quyết.
Khó khăn đợi tới giờ thân, tính toán Lục Giam sắp trở
về nhà, Anh Đào tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, Nhị gia sai người về nói, có
người mời hắn ăn cơm, đại để sẽ trở về thật sự trễ, thỉnh người không cần chờ
hắn, nghỉ ngơi trước.”
Lâm Cẩn Dung không thở ra hơi chỉ có thể chịu đựng:
“Nói cho người gác cổng, nếu là Nhị gia trở về, mặc kệ trễ thế nào, đều bảo hắn
tới chỗ ta.”
Anh Đào đáp ứng lui ra, Lâm Cẩn Dung lại cầm lấy thư
của Lâm Ngọc Trân nhìn kỹ lại một hồi, Lâm Ngọc Trân rốt cuộc xuất thân thư
hương dòng dõi, từ nhỏ đã học cầm kỳ thư họa, chữ viết ngữ khí viết trong thư
sẽ làm thế nào?
Hắn không cần phải nói ra, đạo lý mọi người đều biết,
chẳng qua là làm được hay không làm được mà thôi. Hồi lâu, Lâm Cẩn Dung nghiêng
đầu, thản nhiên nói: “Muốn ta trước mang Nghị Lang trở về không phải là không
thể được, nhưng đợi đến mùa thu đã.” Nếu hết thảy không thay đổi, Lục lão ông
sẽ qua đời vào tháng 9, nàng có thể đi trước một bước vào tháng 8.
Lục Giam trầm mặc đứng dậy, đi ra phía sau bình phong
rửa mặt.
Lâm Cẩn Dung im lặng ngồi một lát, đứng dậy đi đến
trước giường, chậm rãi cởi áo khoác, nhẹ nhàng nằm xuống.
Hồi lâu, Lục Giam đi ra, đứng ở trước giường nói: “A
Dung……”
Lâm Cẩn Dung không nói lời nào, biết rõ hắn bị khó xử,
nhưng nàng vẫn cảm thấy ủy khuất, không muốn để ý tới hắn.
Lục Giam đợi một hồi, thấy không được đáp lại, chỉ
đành khe khẽ thở dài, thổi tắt đèn, nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống bên cạnh Lâm Cẩn
Dung.
Một đêm này, hai người đều ngủ không tốt, trời mới gần
canh năm, Lâm Cẩn Dung mơ hồ thấy Lục Giam đứng dậy, nhẹ nhàng ở bên tai nàng
gọi một tiếng: “A Dung?”
Lâm Cẩn Dung làm bộ như không nghe thấy.
Lục Giam trầm mặc một lát, mặc quần áo rời đi. Hắn đi
đến trong viện, chân trời lóe ra mấy ngôi sao sáng, trong viện im lặng điềm
nhiên, chỉ có gió thổi qua tạo nên thanh âm sàn sạt của lá bồ đào. Sương phòng
phía đông lóe ra ngọn đèn mỏng manh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc của Nghị
Lang cùng tiếng dỗ dành của Phan thị.
Lục Giam hai chân khống chế không được hướng tới đó,
lại biết còn quá sớm, hắn không tiện vào nhà, liền chỉ đứng ở cửa sổ nghe
ngóng. Nếu không cho Nghị Lang đi gặp Lục lão ông một lần, hắn thật sự có cảm
giác chịu tội, nhưng nếu để Nghị Lang đi một chuyến này, hắn lại vạn phần đau
lòng không đành, đúng là lưỡng nan.