Thế Hôn

Chương 356 : Tháng bảy

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Lâm Ngọc Trân một hơi gửi đi ba phong thư, nghĩ Lâm

Cẩn Dung dù thế nào cũng sẽ trở lại, vì thế ánh mắt nhìn về phía Tống thị bà

tức cũng không giống như trước. Tống thị rất nhanh liền chú ý tới biến hóa này,

đợi đến khi biết việc nàng làm thì không khỏi cười đau cả bụng.



Lã thị đang mang thai ngồi ở một bên, thật cẩn thận

hỏi: “Bà bà cười cái gì vây? Lúc này không nên để nữ nhân kia trở về, nếu nàng

trở về, thật sự là khó giải quyết.” Hiện nay cả nhà đều đang đem hết toàn lực,

muốn từ chỗ Lục lão ông cứu vãn hình tượng thất bại những lần trước, Lâm Ngọc

Trân bên kia kế tiếp bại lui, lộ ra đều là xuẩn ngốc cùng không buông tha người

khác, nếu Lâm Cẩn Dung đột nhiên trở về, ai nói được sẽ phát sinh biến hóa gì

đây?



Tống thị cười nói: “Con thì hiểu cái gì? Hiềm khích

nhất định sẽ xảy ra, Lâm Cẩn Dung căn bản sẽ không trở về, còn có thể oán hận

cô cô nàng! Ai bảo nàng bị ép buộc.” Thật sự là ngu xuẩn mới về nhà. Đúng là

không phải thân sinh, nếu là nàng, sao có thể khiến độc đinh ăn đau khổ này?

Đừng vội nói tới Lục lão ông chưa từng mở miệng lên tiếng, ngay cả lên tiếng, nàng

cũng chỉ có thể kéo dài thời gian thôi. Bà tức như vậy, mẫu tử như vậy, muốn

không sinh hiềm khích cũng khó a. Huống chi, lúc này chỉ sợ vợ chồng son bên

kia trong lúc đó cũng xuất hiện mâu thuẫn đi? Nàng đã làm mẫu thân, đương nhiên

biết không có người nào nguyện ý ép buộc nhi tử mới sinh, nhưng nàng cũng biết

tính tình của Lục Giam, tất nhiên là muốn làm tròn hiếu đạo.



Nếu Lâm Cẩn Dung về, trong lòng khó tránh khỏi oán hận

Lâm Ngọc Trân, trên đường còn phải mạo hiểm phiêu lưu, nếu hài tử xảy ra chuyện

gì, sẽ oán hận Lục Giam; Còn nếu Lâm Cẩn Dung không về, dù thế nào cũng sẽ bị

người ta nói là bất hiếu, Lâm Ngọc Trân sẽ sinh oán hận, chỉ sợ Lục Giam cũng

ngại nàng không hiểu chuyện, là bất hiếu. Chọn lựa thế nào đều khó a. Lâm Ngọc

Trân đây là bản thân ép buộc chính mình a. Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!



Lã thị suy nghĩ một hồi, xem như đã nghĩ cẩn thận, nhẹ

giọng nói: “Xứng đáng a!” Trong lòng nhớ tới nhi tử đẻ non kia của mình, không

khỏi đôi mắt lại đỏ, hung tợn nói: “Người như thế, nên bị báo ứng.”



Tống thị biết nàng chỉ cái gì, ánh mắt dừng lại trên

bụng nàng, lạnh lùng thốt: “Sự tình như thế đừng để xảy ra lần thứ hai. Con nên

phân rõ chủ yếu và thứ yếu, chớ ép buộc, bằng không……”



Lã thị vội đáp: “Nhi tức đã biết.”



Tống thị trầm ngâm một lát, thấp giọng phân phó: “Thời

điểm nhàn rỗi thì nên cùng Tam đệ muội con qua lại nhiều hơn.”



Lã thị trong mắt lộ ra vài phần ghen tuông: “Nàng

không thuận mắt con a.”


Lục lão ông giống như ở trong mộng, dùng sức xoa xoa

mắt, rồi không thể tin được nói: “Sao lại là con! Nhị lang, sao lúc này con lại

ở đây?”



Lục Giam trong mắt hàm chứa lệ: “Tổ phụ, tôn nhi về

thăm người. Người đã khỏe hơn chưa?”



Lục lão ông tâm tình kích động: “Tốt tốt, tổ phụ hết

thảy đều tốt, mau đứng lên, mau đứng lên. Con……” Ánh mắt từ trên người Lục Giam

qua lại đánh giá một lần, thấp giọng nói: “Con gầy đi, trên đường thực vất vả

đúng không?”



“Không vất vả.” Lục Giam nhìn hắn chỉ cười, tâm lại

chua xót, Lục lão ông mới thật sự là gầy, hơi thở suy vong đã lộ ra từ da thịt,

ước chừng, thật sự là không còn xa nữa.



Lục lão ông gắt gao nắm tay Lục Giam: “Sao con lại trở

về? Bên kia con phải làm sao bây giờ?”



Lục Giam lại cười nói: “Tôn nhi thỉnh nghỉ bệnh, quan

trên rất tốt……”



Thủ trưởng cho dù tốt cũng không thể lầm công sự, thỉnh

nghỉ bệnh, kia rõ ràng là nói dối, phạt bổng là thứ yếu, nếu như bị người bắt

đuôi thì phải làm sao bây giờ? Chức quan này có được dễ dàng sao? Lục lão ông

trầm mặc một lát, mạnh mẽ đẩy hắn ra: “Ai cho con tự chủ trương?! Ta còn chưa

chết, con chạy về đây làm cái gì? Ai cho con đi?”



Lục Giam bị hắn đẩy một cái, có chút ngây người, lại

tràn đầy cảm động, trên đời này có ai vì mình suy nghĩ nhiều nhất? Là Lục lão

ông. Vì vậy thanh âm càng thêm nhu hòa: “Tổ phụ, tôn nhi nhớ người.”



Lục lão ông cười lạnh: “Nếu con thật sự nhớ ta, thật

là vì ta suy nghĩ, sao lại tổn hại ý tứ của ta, mạc danh kỳ diệu chạy một

chuyến này? Con lập tức cút trở về cho ta!”



Lục Giam khoanh tay mà đứng, một câu cũng không nói.



Phạm Bao nghe thấy đi tới, bước lên phía trước khuyên

nhủ: “Lão thái gia, Nhị gia ngày đêm trở về, chính là muốn thăm người, lộ trình

gần một tháng, không đến hai mươi ngày đã đến nơi, hôm nay trời chưa sáng đã

dậy, đến bây giờ mới ăn vài bánh bao nguội ngắt, dù người bắt hắn trở về cũng

phải để hắn nghỉ ngơi một chút chứ?”