Thế Hôn
Chương 359 : Bái phỏng
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Lâm Ngọc Trân đến mặt trời lặn vẫn không tham dự gia
yến vì Lục Giam đón gió tẩy trần, cũng không có người hỏi nàng. Tiệc tan, Lục
Kiến Lập cùng Đồ thị xem xét một chỗ trống, lôi kéo Lục Giam hỏi thăm tình hình
của Nghị Lang, Đồ thị đau lòng mắng Lâm Ngọc Trân: “Độc phụ, mặc dù là không
đau lòng cho con, cũng là nhi tử mới sinh của thân chất nàng, sao lại nghĩ thế
cơ chứ! Nàng xứng đáng a, theo lời ta nói, lão thái gia nên phạt nàng một chút,
cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha nàng, thật sự là làm cho người ta không phục.”
Lục Giam khẽ nhíu mày, đánh gãy lời nàng: “Lục đệ nay
thế nào?”
Lục Kiến Lập vội nháy mắt với Đồ thị, ý bảo nàng đừng
nói lung tung nữa, Đồ thị trong lòng căm giận, nhưng chỉ có thể cười mà đáp:
“Hoàn hảo, tóm lại so với Tam đệ con còn lọt vào mắt tiên sinh hơn.”
Lục Giam xem như thả tâm, nghiêm mặt nói: “Còn cần hắn
chịu khổ nhọc, cố gắng học bài.”
Lục Kiến Lập liên tục gật đầu: “Nhị lang nói đúng, nói
đúng.”
Lục Giam thấy hắn gật đầu giống như gà mổ thóc, không
cần nói là thân phụ, ngay cả tư thế của thân thúc phụ cũng không có nửa điểm,
lòng thật sự chua xót, nhất thời không tìm thấy chuyện để nói, chỉ tiếp lời:
“Chỉ cần Lục đệ có tiền đồ, ta cũng an tâm.”
Lục Kiến Lập cùng Đồ thị đều trở nên trầm mặc, Lục
Giam cùng hai người mặt đối mặt một lúc, lại không biết nói gì, chỉ có thể xấu
hổ qua loa cho xong việc. Ngày hôm sau thức dậy, sáng sớm đi thăm Lục lão ông,
lại đến Lâm phủ một chuyến, đi tìm Lâm Thế Toàn, dựa theo ý tứ của Lâm Cẩn
Dung, hẹn ước Lâm Thế Toàn cùng hắn lên kinh.
Tháng 7, tuy nói thời tiết dần dần chuyển lạnh, thực
tế giữa trưa vẫn thực nóng. Đông viện hoa cúc đã sớm nở rộ, bồ đào trong chính
viện lại chín, nặng trịch treo đầy cành.
Nghị Lang đã học được cách xoay người, thường xuyên y
y nha nha nói không ngừng, biểu hiện thập phần hoạt bát, Lâm Cẩn Dung cực kỳ
yêu thương hắn. Chỉ cần thời tiết tốt, vừa nhàn rỗi sẽ bế hắn đi dạo trong sân
phơi nắng chỉ hoa cỏ sâu trùng cho hắn xem, cùng hắn nói chuyện, Nghị Lang thì
dùng phương thức của mình y y nha nha trả lời nàng. Một lớn một nhỏ hồ đồ trao
đổi, người bên ngoài nhìn cũng là thập phần náo nhiệt.
Phan thị thấp giọng nói với Sa ma ma: “Ma ma, thiếu
Lâm Cẩn Dung thở dài, từ trong tay Đậu Nhi tiếp nhận
một đôi vòng Thước Châu kết thành trang sức: “Lần trước gặp mặt không có nhiều
thời gian, bên người chưa từng mang theo lễ gặp mặt thích hợp cho con. Đây là
thứ ta làm lúc nhàn hạ, mặc dù không đáng giá nhưng cũng có chút thú vị, Huệ
nương đừng ghét bỏ.”
Mai Huệ nương giương mắt nhìn, trang sức này vốn là
Lâm Cẩn Dung làm để tặng Lâm Lưu Nhi, dùng là thước châu tinh tế kết thành hình
tiểu bạch thỏ, dùng bông trắng mềm mại, vừa đáng yêu lại tinh xảo, đúng là thứ
yêu thích nhất của nữ hài tử ở độ tuổi này, thật sự rất thích, vừa tiếp nhận,
vừa nói: “Sao ta lại không biết xấu hổ mà nhận đây?”
Lão ma ma kia lại ho khan một tiếng, Mai Huệ nương mặt
mày bất động, quan tâm nói: “Ma ma thấy không thoải mái sao?”
Lão ma ma cúi mắt nói: “Tạ Đại tiểu thư lo lắng, lão
nô khỏe lắm.”
Mai Huệ nương không để ý tới nàng nữa, nghiêm túc cùng
Lâm Cẩn Dung nói đa tạ, cười bảo: “Thẩm, lần sau ta tới tìm thẩm pha trà, được
không?” Một đôi mắt hắc bạch phân minh thế nhưng mang theo vài phần cầu xin.
Hài tử này, ước chừng mất mẫu thân rồi nên sống cũng
cô đơn. Lâm Cẩn Dung đối với đôi mắt kia của nàng không thể thốt nên lời cự
tuyệt: “Chỉ cần trưởng bối nhà con đồng ý, thì con cứ đến đây.”
Mai Huệ nương vui vẻ rời đi.
Sa ma ma nói: “Người nhà này thật là là kỳ quái, để
cho một hài tử nhỏ như vậy một mình đến làm khách.”
Lâm Cẩn Dung cầm vòng tay trên cổ tay Nghị Lang nhìn
kỹ, là vàng mười, thợ khéo tinh tế, lại là từ cửa hàng vàng bạc của Đường gia.
Mai Huệ nương chỉ là một tiểu hài tử, đương nhiên sẽ không mạc danh kỳ diệu
chạy đến làm khách một người xa lạ, rõ ràng chính là ý tứ của Mai Bảo Thanh.
Mai Bảo Thanh, ước chừng là tính ra mặt cùng Lục Giam lui tới, mà bên này, thì
để nữ nhi mười tuổi thay thế thê tử đã mất của hắn cùng nàng kết giao, thoạt
nhìn thật sự là bộ dạng muốn trở thành bằng hữu