Thế Hôn

Chương 360 : Hồi kinh

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Ba ngày sau khi Mai Huệ nương đến chơi, đó là trăm

ngày của Nghị Lang, vì Lục Giam không ở nhà, Lâm Cẩn Dung không mở tiệc chiêu

đãi khách, chỉ lệnh chuẩn bị một bàn đồ ăn, chủ tớ vài người thay Nghị Lang nho

nhỏ chúc mừng một phen. Trong lúc đó, mọi người xuất ra toàn bộ chiêu thức đùa

với Nghị Lang, Nghị Lang lần đầu tiên cười lên tiếng.



Sau đó Mai Huệ nương lại tới thêm hai lần, một lần cầu

Lâm Cẩn Dung dậy nàng pha trà, một lần lại cầu Lâm Cẩn Dung thổi sáo, mỗi lần

đến đều chỉ ngốc lăng ngồi chơi khoảng một canh giờ, mang thủ lễ cũng bất quá

là chút hoa quả tươi tầm thường, nếu không nữa thì chính là điểm tâm nàng làm,

nửa điểm không xa cách, lại có vẻ rất nhân tình. Lâm Cẩn Dung mặc dù đề phòng

Mai Bảo Thanh, nhưng cũng không quá phản cảm phương thức kết giao như thế, mỗi

lần đều nhiệt tình tiếp đãi tiểu cô nương này.



Tới giữa tháng 8, Lục Giam đã đi hơn 40 ngày, Lâm Cẩn

Dung mặc dù không biết hắn cùng Lâm Thế Toàn có thể gấp trở về qua tiết hay

không, nhưng cũng sớm chuẩn bị, muốn náo nhiệt trải qua cái tiết này, mở tiệc

chiêu đãi đám người Diêu Trác một phen, bất luận sau này như thế nào, coi như

là tụ tập một hồi.



Bánh Trung thu là từ quán điểm tâm nổi tiếng nhất

trong kinh làm ra, lại mua rượu ngon từ Phong Nhạc lâu, cộng thêm hoa quả tươi

ngon như thạch lựu, lê, hạt dẻ, bồ đào, trang bị vô số lễ hộp, để hai người Lục

Lương cùng Lâm Quý cầm danh thiếp của Lục Giam, đưa lễ vật đến nhà hay lui tới

cùng quan trên của Lục Giam.



Ngày 14, Hứa Hạnh nương tặng đáp lễ, ngoài bánh Trung

thu và rượu ra, còn có quả quất và cam vận chuyển xa xôi về. Anh Đào rửa sạch

một quả cam chín đỏ nhất, cầm trêu chọc Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung nhìn thấy, không

khỏi nhớ tới năm trước nàng hoài thai Nghị Lang, thèm chua, Lục Giam chung

quanh vì nàng tìm mua quả cam về, liền nhịn không được hỏi Lục Lương gia: “Gần

đây trong kinh thật khô ráo, cũng không biết ở địa phương khác có mưa hay

không, nước sông có bị ảnh hưởng gì không.”



Lời ngầm là không biết Lục Giam một đường có bình

thuận hay không, Lục Lương gia đã nhiều tuổi, tất nhiên là biết vướng bận trong

lòng của thiếu phu nhân không chịu hỏi thẳng ra, liền ôn hòa cười nói: “Hôm qua

có người đưa ngao cua đến, nói là xác thực có mưa, nước sông cũng tăng lên một

chút, nhưng không có gì, sẽ không trì hoãn việc đi thuyền.” Dừng một chút, lại

nói: “Lục Lương hai ngày nay đều chờ ở ngoài thành, một khi nhìn thấy Nhị gia

trở về, lập tức sẽ trở về bẩm báo thiếu phu nhân.”
cũng cực kỳ hiếu đạo. Ngoại tổ phụ mẫu, nhạc phụ mẫu, Tiểu Thất đệ đều khỏe,

thôn trang cũng tốt lắm, năm nay tất nhiên là mùa thu hoạch……”



Tuy rằng Lục Giam không cụ thể nói ra nhiều chuyện,

nhưng Lâm Cẩn Dung nghe hắn nói xong, trong lòng đại khái đã có tính toán, hiểu

được đã xảy ra chút sự tình gì, đơn giản chính là Nhị phòng mấy ngày này làm

việc đúng mực, Lâm Ngọc Trân phát xuẩn phạm hồ đồ, tự chui đầu vào rọ, làm mất

lòng người. Vì vậy không khỏi khoan hoài Lục Giam: “Tính tình của cô cô từ

trước đến nay đều táo bạo, chàng cũng đừng so đo, nếu không lại tức giận với

bản thân mình. Nói đến nói đi, nhũ mẫu gọi Văn nương kia bị đưa trở về cô cô không

tức giận chứ?”



“Chỉ cần tốt cho nàng và Nghị lang, ta làm sao so đo

được nhiều như vậy? Ta đi vội vàng, tổ phụ không muốn ta ở nhà ở lâu, không có

hỏi gì, mẫu thân cũng không đề cập đến.” Lâm Ngọc Trân chỉ là phẫn hận hắn cùng

Lâm Cẩn Dung không nghe an bài của mình cũng đã đủ, làm sao còn lo lắng điều

này? Lục Giam đứng dậy đem bọt nước trên người lau khô, phủ áo choàng ngồi

xuống tháp, trông mong nhìn Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng tới lau tóc cho ta.”



Nàng là hồ đồ rồi, Lục Giam là nam nhân, đương nhiên

sẽ không chú ý tới việc và người bé nhỏ không chút đáng kể này. Lâm Cẩn Dung

thừa dịp thay hắn lau tóc, cùng hắn nói về việc mình làm trong khoảng thời gian

này, Mai Huệ nương tới chơi, Nghị lang biết xoay người, biết cười ra tiếng,

biết dỗ người vui. Trước đó Lục Giam còn thường thường cùng nàng đối đáp một

câu, đợi cho nàng thay hắn lau tóc xong, mới phát hiện hắn đã sớm ngủ gật.



Cưới ngựa qua lại bôn ba một chuyến, dù người có làm

bằng sắt cũng không chịu nổi. Lâm Cẩn Dung thở dài, bế chăn thay hắn đắp lên,

đi đến gian ngoài lệnh Anh Đào tiến vào thu thập, lại phân phó Xuân Nha: “Nhị

gia ngủ rồi, chỉ sợ cơm chiều cũng không thức dậy ăn uống. Bảo phòng bếp chuẩn

bị chút đồ ngon, chỉ cần vừa tỉnh, lập tức có thể bưng lên. Lại đi hỏi Tam gia,

hắn muốn nghỉ ngơi hay ăn cơm trước?”



Chốc lát, Xuân Nha quay lại nói: “Tam gia nói, hắn kỳ

thật không có khẩu vị, chỉ muốn ăn bát mỳ. Nếu thiếu phu nhân có rảnh, hắn có

việc muốn nói với thiếu phu nhân.”



“Đi bảo phòng bếp làm bát mỳ bưng đến.” Lâm Cẩn Dung

đang muốn cùng Lâm Thế Toàn nói chuyện, nghe hắn nói như thế, thật sự là gãi

đúng chỗ ngứa.