Thế Hôn

Chương 36 : Lễ trùng dương 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Lâm lão thái thái tuổi cao, đêm qua xương cốt đau nhức

khó có thể đi vào giấc ngủ, vì vậy sáng nay thức dậy hơi muộn, vốn đang được

Thanh Lê và các nha hoàn khác hầu hạ đi hài, còn chưa kịp sửa sang lại quần áo,

đã thấy trưởng tức Chu thị vén rèm lên bước vào, gọi một tiếng: “Nương!”



Lâm lão thái thái luôn tự xưng là thi thư đạt lễ, luôn

chú ý đến lễ nghi, trưởng tức chưa được thông truyền đã xông vào, động tác mạnh

mẽ, gọi lớn tiếng, tất nhiên khiến bà không vui, lập tức liền hừ hừ nói: “Ta

ngủ quên mất, trời lạnh, khiến các ngươi phải đợi lâu.”



Chu thị da mặt căng thẳng, nhưng cũng bất chấp lời của

bà, vội nói: “Cung ma ma bên người Tam đệ muội vừa mới chạy tới, nói là Tam đệ

muội động thai khí, thỉnh người đi qua nhìn xem.”



Lâm lão thái thái nhướn mày, lớn tiếng nói: “Sao lại

thế này?!” Đang êm đẹp tại sao sáng tinh mơ đã động thai khí, mà còn phải thỉnh

bà đi qua đó thăm?



Chu thị trong lòng biết một chút, mà cả nhà cao thấp

đều gạt lão thái gia và lão thái thái, nếu nói ra bản thân không được cảm kích

mà có khi còn bị liên lụy, cho nên cũng không dám trả lời, chỉ đành nói: “Nhi

tức vừa mới vừa nghe nói liền nóng nảy, rối loạn, còn chưa kịp hỏi kỹ. Nếu

không, để Cung ma ma tiến vào đáp lời?”



Lão thái thái một bên sai người nhanh giúp bà chải đầu

rửa mặt, một bên âm thanh lạnh lùng nói: “Sao còn không gọi vào?” Lời còn chưa

dứt, đã thấy La thị “nhiệt tâm” dắt Cung ma ma đi đến.



Cung ma ma vừa thấy Lâm lão thái thái, hốc mắt đỏ ửng,

cũng không dám khóc, chỉ quỳ xuống hành lễ, run giọng nói: “Nô tỳ thỉnh an lão

thái thái.”



Lão thái thái ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, hai

mắt nhìn thẳng gương, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhanh nói tại sao lại như vậy.”



Cung ma ma vội nhất nhất nói ra, lão thái thái nghe

thấy khuôn mặt già nua lúc đỏ lúc trắng, Chu thị mày nhíu lại, La thị thì khóe

miệng run rẩy.



Lại nói Thanh Lê cũng lợi dụng thời gian rảnh đi ra

ngoài, mỉm cười hành lễ với nhóm nữ quyến ở phía ngoài đang nghe ngóng động

tĩnh, khuyên nhủ: “Các vị thiếu phu nhân, tiểu thư thỉnh đi về trước, lão thái

thái sợ là trong chốc lát không có thời gian tiếp.”
bên, gắt gao ôm chân nha hoàn Hạ Diệp thấp giọng nức nở, ngoài ra không thấy

những người khác, trong viện một mảnh tĩnh lặng.



Thấy nàng, Lâm Tam lão gia toàn thân nồng nặc mùi rượu

có chút không được tự nhiên, gương mặt xanh trắng run rẩy, miệng a a, mãi mà

không nói ra được câu nào. Lâm Cẩn Dung kinh ngạc vì sao hắn không chạy đi,

nhưng cũng coi như hắn không tồn tại, liền vòng qua người hắn đi vào trong

phòng.



Trong phòng không khí nặng nề dọa người. Đào thị nằm ở

trên giường co rúm người, Xuân Nha cùng Lâm Cẩn Âm gắt gao ngồi bên cạnh đỏ

hồng đôi mắt, Hoàng di nương đã ở đó, bất quá nàng ta thực thức thời, im lặng

đứng ở một bên, trên mặt lo âu rất thích hợp với tình cảnh.



Lâm Cẩn Dung nhanh chóng nhìn Hoàng di nương liếc mắt

một cái: “Ta có lời muốn nói với phu nhân.”



Hoàng di nương lập tức nói: “Nô đi xem đại phu sao còn

chưa đến.” Tiếp theo liền lui ra ngoài.



Lâm Cẩn Dung từ Lâm Cẩn Âm tiếp nhận bàn tay lạnh lẽo

của Đào thị, cúi đầu gọi một tiếng: “Nương.”



Đào thị đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt gắt gao cắn

môi, bộ ngực phập phồng kịch liệt, lại còn liều mạng cố gắng tươi cười, run run

nói: “A Dung đừng sợ, ta không sao…… Nhẫn nhịn là tốt rồi. Đi ra ngoài, dỗ dành

Thất đệ……”



Lâm Cẩn Âm không hiểu, Lâm Cẩn Dung lại lập tức hiểu

được sự tình không tốt, tối thiểu là hài tử này không thể giữ lại. Nàng đột

nhiên rất muốn lên tiếng khóc lớn, nhưng cũng rõ đây không phải thời điểm khóc

lóc, nàng gắt gao nắm lấy tay Đào thị, cố nuốt nước mắt, gằn từng tiếng thấp

giọng nói: “Nương, tổ mẫu đang đến đây. Người nhớ kỹ, trước mặt bà có thể khóc

lớn, có thể kêu đau, những thứ khác không cần nói. Những gì nên nói Cung ma ma

đã nói rồi……”



Đào thị trong mắt hiện lên một tia hận thù, cho thấy

nàng đang khó chịu, chỉ bất hạnh thân thể không có sức lực để bùng nổ mà thôi,

Lâm Cẩn Dung đành kề bên tai nàng nói: “Dù thế nào cốt nhục cũng đã mất. Người

cố gắng nhẫn nhịn, coi như là vì Thất đệ, người phải nhẫn……” Lời còn chưa dứt,

một giọt lệ liền trào ra rơi xuống trên mặt Đào thị.