Thế Hôn

Chương 37 : Tỷ tỷ

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Đào thị nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, lại nhìn nhìn Lâm Cẩn

Âm, khóe môi lộ ra nụ cười hư vô, trầm mặc nhắm mắt lại.



Nàng đã đáp ứng rồi. Lâm Cẩn Dung toàn thân xụi lơ

ngồi ở một bên, im lặng không nói gì, mình đã rất cố gắng, vẫn không thể bảo hộ

được mẫu thân.



Lâm Cẩn Âm nhìn mà lòng chua xót, một tay phủ trên đầu

vai muội muội, một tay nâng đỡ cánh tay mẫu thân, cũng là nước mắt lã chã.



“Tam phu nhân, lão thái thái đến thăm người!” Ngoài

cửa vừa vang lên tiếng la của Cung ma ma, chợt nghe La thị khoa trương nói:

“Tiểu lão Thất lại đây để Nhị bá mẫu nhìn xem, ai nha, nương của ta a, hài tử

mềm mại phấn nộn lại bị dọa thành bộ dạng này! Tam thúc nha, không phải ta nói

ngươi, ngươi ra tay cũng quá đáng!”



Sau đó là thanh âm mơ hồ không rõ của Lâm Tam lão gia

hừ hừ xuy xuy. Lâm lão thái thái chỉ rõ ràng lưu loát nói một từ: “Mở cửa!”



Tiếp theo một đám người dũng mãnh tiến vào, có người

đem hai tỷ muội Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Âm nâng dậy kéo sang một bên. Lâm lão

thái thái, Chu thị, La thị luân phiên đi lên hỏi han ân cần, Đào thị đưa lưng

về phía mọi người, toàn thân run rẩy, dường như đang khóc, cũng không đáp lời,

tôn nghiêm cùng ngạo khí của nàng mặc dù đã bị dẫm nát dưới lòng bàn chân,

nhưng đau khổ vẫn còn đó.



Lâm Cẩn Dung đang ôm mặt khóc gọi lớn một tiếng:

“Nương!” Đến lúc này Lâm Cẩn Âm cũng nhịn không được thấp giọng nức nở, bên

ngoài Lâm Thận Chi nghe thấy, lập tức gào khóc. Cung ma ma cũng nghẹn ngào:

“Phu nhân, phu nhân, lão thái thái đến thăm người, người có ủy khuất đau đớn

gì, mau mời lão thái thái thay người làm chủ a!”



Nhất thời rối loạn. Vô hạn thê lương.



Lâm lão thái thái thống khổ xoa trán, thở dài, quay

đầu uy nghiêm nói: “Khóc cái gì! Trời sập xuống còn có ta chống đỡ! Đem Thất đệ

trở về phòng ở hậu viện! Đây cũng không phải chỗ để các ngươi ngồi đó ngốc lăng

khóc lóc.”



Hoàng di nương vội vàng tiến vào: “Đến đây, đến đây,

đại phu đến đây!”
nương cũng không được thoải mái. Hoàng di nương cùng với người xung quanh nàng

bị cấm chừng, mỗi ngày không được ngủ không được ăn cơm phải lặp đi lặp lại trả

lời cùng một vấn đề, đợi đến khi sự trong sạch của nàng được chứng minh, khi được

thả ra hai mắt hõm sâu, đóa hoa trắng nhỏ biến thành hoa cúc ven đường sắp héo

tàn, đi đường đều phải cần người nâng đỡ.



Chuyện đầu tiên nàng làm sau khi được thả ra chính là

chạy đến quỳ trước cửa Đào thị, biểu hiện sự trong sạch của mình. Chờ nàng dập

đầu đủ rồi, Lâm Cẩn Âm mới đi ra ngoài mặt lạnh lùng như băng nói: “Di nương,

phu nhân thân mình suy yếu, tuy biết ngươi ủy khuất, nhưng không có tinh thần

trấn an ngươi, ngươi ngày khác lại đến được không?”



Hoàng di nương vừa ăn một chút đau khổ, sao dám không

đáp ứng? Khúm núm vâng lời, nhìn về phía Lâm Cẩn Âm trong ánh mắt tràn đầy sợ

hãi cùng ẩn ẩn ghét cay ghét đắng.



Lâm Cẩn Âm lại hướng nàng nhíu nhíu khóe môi, chậm rì

rì thêm một câu: “Di nương, quy củ trong nhà, an phận thủ thường vẫn quan trọng

hơn. Ngươi đừng sợ, ngươi xem, ngươi an phận thủ thường, tai họa gì cũng không

liên lụy đến ngươi, lão thái thái đã điều tra rõ ngươi trong sạch, vậy thì

ngươi sợ gì nữa?” Bị bức bách, dù là ôn hoà hiền hậu như nàng, cũng lộ ra vài

phần hung ác châm chọc.



Hoàng di nương rũ mắt xuống, lộ ra một tia e ngại: “Nô

tỳ hiểu được phải an phận thủ thường.” Sau đó cúi đầu yên lặng rời đi.



Lâm Cẩn Dung bội phục nhìn về phía Lâm Cẩn Âm, chính

mình hiện tại có thể mưu tính nhiều thứ, là vì đã chịu đựng đau khổ, trải qua

sinh tử rèn luyện, thay đổi góc nhìn sự việc, cho nên mới có thể có tư thái

thong dong trấn định. Mà Lâm Cẩn Âm ở tuổi này đã có thể làm được như vậy, có

thể thấy được nàng ở Đào gia có cuộc sống tốt, không hẳn bởi vì cữu phụ (cậu), cữu

mẫu (mợ) tốt,

biểu ca tốt, mà chính bản thân nàng cũng có năng lực.



Lâm Cẩn Âm nhìn thấy ánh mắt sùng bái của muội muội,

có chút bật cười: “A Dung, nhìn cái gì vậy? Thật giống như ngốc tử mà.”



Giống như từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ luôn thích nói nàng

ngốc, bất quá nàng lúc trước thật sự quá ngốc nghếch. Lâm Cẩn Dung cười, kéo

Lâm Cẩn Âm đến một bên, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ đã làm thế nào vậy?”