Thế Hôn
Chương 362 : Xa cách
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Giống như là mưa hè ngoài cửa sổ, tí tách tí tách, lại
giống như có gió thổi qua cây bồ đào ngoài sân, nơi nơi một mảnh thanh âm sàn
sạt. Chính tiếng vang này so sánh với ngày thường không khỏi có chút ầm ỹ, Lâm
Cẩn Dung đúng là lúc buồn ngủ nhất, khó tránh khỏi cảm thấy hơi phiền chán, vì
thế muốn kéo chăn bịt lỗ tai, ý đồ che lại thanh âm phiền lòng này.
Nhưng lúc đó, nàng bất quá là nhẹ nhàng giật giật tay
chân, liền phát hiện chính mình căn bản không thể động đậy, một bàn tay mà nàng
quen thuộc nhất đặt ở bên hông nàng ôm nàng, hô hấp ấm áp gợi lên bên tai nàng,
khiến gáy của nàng một mảnh tê dại, môi giống như lửa nóng, từ cẩn cổ của nàng
kéo dài đi xuống. Không cần nhiều lời, không cần mở mắt, nàng đã biết là vì sao
thế này. Nàng vươn tay ôm lấy Lục Giam, cười nhẹ nói: “Ta chỉ cho là trời mưa
gió thổi, ầm ỹ như vậy, chàng không phiền lụy sao.”
“Hôm nay là ngày hưu mộc.” Lục Giam nhẹ nhàng cắn vành
tai nàng, nhẹ nhàng cởi áo trong của nàng, hoàn toàn dính sát vào nhau, không
để giữa hai người xuất hiện một kẽ hở nào. Lâm Cẩn Dung cúi đầu thở dài một
tiếng, như nước suối mùa xuân mềm mại, tinh mịn ôn nhu.
Thanh âm than nhẹ này rơi vào tai Lục Giam, như một
bàn tay vô hình, linh hoạt len lỏi vào trong lòng hắn, đụng chạm đến tận chỗ
mẫn cảm nhất ở đó. Mỗi một động tác vừa đúng lại làm cho người ta thần hồn điên
đảo. Vì thế hơi thở của hắn càng thêm nóng cháy, càng dùng sức, muốn đem toàn
bộ cơ thể Lâm Cẩn Dung tiến sát vào trong cơ thể hắn, cùng hắn tiến lên cao cao
thấp thấp, cùng nhau trải qua thống khổ và khoái hoạt.
Lâm Cẩn Dung giống như đang du ngoạn trong ôn tuyền,
cũng giống như đang thả bộ trên những đám mây, thoải mái đến cực điểm, lại mang
theo vài phần sợ hãi cùng chờ mong. Nàng giống như người trôi nổi trong sông
nước, gắt gao bám lấy khúc gỗ bên cạnh, nước chảy bèo trôi, cao thấp phập
phồng. Hoàn toàn mặc kệ khúc gỗ kia mang nàng đến nơi nào.
“A Dung.” Lục Giam ở bên tai nàng khẽ gọi, bàn tay ẩm
ướt mồ hôi tách năm ngón tay của nàng ra, lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay,
quả tim đều rung động, tê dại buồn buồn, quả thực không biết như thế nào cho
phải, hắn bức thiết muốn cho nàng nhiều hơn, lại khát vọng có thể đòi lấy càng
nhiều hơn từ phía nàng. Hắn đỡ nàng dậy tựa vào trước người hắn, nâng nàng lên
cao, lại nặng nề hạ xuống.
Lâm Cẩn Dung mũi chân banh thẳng, vừa lúc đó, giống
như được kéo lên tới đỉnh cao. Rồi đột nhiên rơi xuống, hắc ám qua đi một mảnh
sáng lạn, giống như hoa đào nở rộ, hoa bay đầy trời, lại như thấy một chấm sáng
nhỏ, trăng sáng nhô lên cao.
Một chút ánh sáng nhạt xuyên thấu qua cửa sổ giấy
không thể giữ lại, liền đi tới bên cạnh Phan thị, hướng Nghị Lang vươn tay,
Nghị Lang đang khóc khan, thấy phụ thân hướng hắn vươn tay, liền lập tức cũng
giơ tay đòi bế. Rơi vào ôm ấp của Lục Giam, im lặng một lát, lại trông mong
nhìn Lâm Cẩn Dung đang bận rộn, bắt đầu gào khan, tiếng vô cùng lớn, làm cho
mọi người lỗ tai ong ong tác hưởng, tất cả đều nhíu mày không thôi.
Đậu Nhi linh cơ vừa động, lấy một mặt gương to bằng
bàn tay lại đây: “Nghị Lang, người xem đây là cái gì?”
Nghị Lang ngẩn ra, ngừng tiếng khóc, khẽ nhíu mày, gắt
gao nhìn chằm chằm hình trong gương một lát, hai mắt vẫn đang rớm lệ đột nhiên
lộ ra nụ cười “nga nga” cùng đứa bé trong gương nói chuyện với nhau.
Lục Giam lắp bắp kinh hãi, vội vàng đem tin tức tốt
này báo cáo cho Lâm Cẩn Dung biết: “A Dung, nàng xem! Hài tử này, thật sự là
rất thông minh a!”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn vẻ mặt kích động, không khỏi
cười to: “Hài tử đều là như vậy mà?”
Lục Giam kiên quyết không tin: “Làm sao được, ta nhớ
rõ lúc trước Hạo Lang không phải là như thế này, đã lớn mà cái gì cũng không
biết, ngốc hồ hồ a.”
Lâm Cẩn Dung nhìn Sa ma ma liếc mắt một cái, vội đánh
gãy lời hắn: “Nói bừa, đó là bởi vì chàng không ngày ngày nhìn thấy, tất nhiên
không biết. Tiểu hài tử mỗi ngày đều đang lớn lên thôi.”
Sa ma ma biết nàng sợ mình nghe được Lục Giam nói Hạo
Lang không tốt, liền cười nói: “Nhị thiếu phu nhân cũng đừng chê cười Nhị gia,
làm phụ mẫu luôn thấy con của mình thông minh hơn nhà khác, càng là lúc còn
nhỏ, mỗi người đều như vậy, Nhị gia thế này cũng không có gì lạ a.”
Lục Giam hồi phục lại, không khỏi cười nói: “Nói đúng,
ta có chút cuồng vọng.”
“A?” Nghị Lang đột nhiên kêu một tiếng, dùng sức vỗ
mặt gương một cái tát, khanh khách cười to, mọi người bị cảm xúc vui vẻ của hắn
cuốn hút, cũng đi theo cười ha hả, bớt đi vài phần ly biệt u sầu.
Xe ngựa vừa chạy, Lâm Cẩn Dung từ sau cửa sổ nhìn ra,
Lục Giam một mình đứng ở bên đường, ánh mắt tha thiết nhìn theo các nàng, thân
ảnh cao ngất lại vô cùng cô độc.