Thế Hôn

Chương 363 : Đến nơi

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Một đường đi trước, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, Lâm

Thế Toàn chỉ vừa thấy Lâm Cẩn Dung cùng Nghị Lang không khoẻ hay nóng nực là sẽ

tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút, khí hậu sảng khoái sẽ đi cố thêm vài đoạn

đường, mỗi khi đến một chỗ, thuyền cập bờ nghỉ tạm, tất yếu sẽ tự mình rời

thuyền mua thức ăn và trái cây rau dưa tươi mới, giám sát nhà đò tỉ mỉ chuẩn bị

cơm canh, đúng là so với lúc Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam vào kinh còn chu đáo

cẩn thận hơn.



Nghị Lang cũng không cô phụ mong đợi của mọi người,

biểu hiện thập phần khỏe mạnh hoạt bát, có thể ăn có thể ngủ, mỗi ngày gió êm

sóng lặng được bế ở đầu thuyền phơi nắng là lúc hắn yêu nhất, hay cùng Lâm Cẩn

Dung, Lâm Thế Toàn vui đùa cũng là thời khắc hắn thích nhất. Ngược lại Sa ma ma

vẫn như cũ say tàu, tuy rằng đã sử dụng bí phương của nhà đỏ, vẫn là cả ngày mờ

mịt không có tinh thần, đại đa số thời điểm đều tránh ở trong khoang thuyền ngủ

mê mệt. Lâm Cẩn Dung tuy rằng đáng thương bà lớn tuổi thể nhược, nhưng cũng

không còn biện pháp nào, chỉ có thể lệnh cho nhà đò nấu cho bà chút canh bổ,

Lâm Thế Toàn đi chọn mua rau dưa và trái cây tươi mới cũng nhớ kỹ nhất định để

lại cho bà.



Lâm Thế Toàn dọc theo đường đi vẫn tính toán, mặc dù

là từ từ đi chậm, nhưng cũng chưa từng trì hoãn kéo dài lâu, vào lúc chạng vạng

ngày 26 tháng 9 thì đến bến tàu, tức là chỗ gần Giang thần miếu.



Tôi tớ Lục gia phái tới tiếp đón mẫu tử các nàng đã

sớm chờ ở trên bờ, thuyền mới cập bờ, đã có người lên đây xác nhận, nghe nói là

các nàng, chủ sự lập tức thỉnh cầu bái kiến. Người đến chính là Lục Tùng lúc

trước Lục lão ông định ban cho Lục Giam mang vào kinh, Lâm Cẩn Dung ngay lập

tức nhận lễ của hắn: “Vất vả rồi, đợi lâu không?”



Lục Tùng cười nói: “Không vất vả, cũng là hôm qua mới

đến, vốn tưởng rằng dù thế nào cũng phải mấy ngày nữa, chưa từng nghĩ rằng

thiếu phu nhân lại về nhanh như vậy. May mắn lão thái gia sốt ruột, vẫn thúc

giục các hạ nhân, bằng không chỉ sợ sẽ hỏng việc. Đã sớm thuê khách điếm, thiếu

phu nhân và Tứ thiếu gia lên bờ là có thể vào nghỉ tạm. Nghỉ ngơi một ngày,

sáng mai chúng ta lại đi.”



Lâm Cẩn Dung liền hỏi hắn: “Lão thái gia thân thể như

thế nào?”



Lục Tùng cẩn thận nói: “Nô tài đã nhiều ngày không gặp

lão thái gia. Đều là Phạm đại quản sự truyền lời, bất quá nghĩ đến chắc là

không sao.”



Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, giờ phút này


Hắn nói này hồi lâu cũng không thấy Lâm Cẩn Dung trả

lời, không khỏi giương mắt nhìn, đã thấy hai hàng lông mày của Lâm Cẩn Dung

nhíu chặt, dường như có vô số tâm sự, liền có chút hối hận không nên kể mấy

chuyện hung hiểm này cho nàng nghe, vì thế đành cười ha ha: “Quên đi, không cần

suy nghĩ việc này, nghĩ nhiều chuyện cao hứng khác, lập tức muội có thể nhìn

thấy Tam thẩm nương cùng tiểu Thất đệ, ta cũng có thể nhìn thấy Lưu Nhi a. Sớm

một chút nghỉ ngơi đi.”



Lâm Cẩn Dung đưa hắn ra ngoài, trở về bế Nghị Lang ở

trên giường dỗ dành, tâm tư đều nghĩ về chuyện loạn phỉ. Lực lượng của nàng

thật sự là quá yếu ớt, lực lượng của Lục Giam cũng chỉ có hạn, huống chi đứng

giữa còn có một vấn đề trí mạng — nàng không thể nói, cho nên muốn tranh thủ để

bảo hộ lại càng khó. Nàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Nghị Lang,

nhẹ nhàng thở dài một tiếng.



Một đêm không nói chuyện.



Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung chờ Nghị Lang ngủ đủ,

ăn uống no nê, mới khởi hành chạy về Bình châu.



Nghị Lang lần này không im lặng nhu thuận như ở trên

thuyền, hắn đối với việc phải ở trong một không gian chật hẹp thập phần bất

mãn, khi không ngủ được thì dùng sức khóc, khiến Lâm Cẩn Dung đau lòng muốn

chết. Không khỏi cố gắng tận lực nhiều chiếu cố Nghị Lang, đi một chút lại

ngừng, lộ trình vốn 2 ngày ước chừng phải mất đến ba ngày, mãi cho đến chạng

vạng ngày 29, xe ngựa rốt cục vào thành Bình châu.



Lục Tùng đã sớm sai người đi trước báo tin, xe ngựa

của Lâm Cẩn Dung mới đến trước cửa, Lục Kinh liền dẫn một đám người ra, dẫn

ngựa, kéo xe, chuyển hành lý. Lâm Thế Toàn thấy thế, liền cùng Lâm Cẩn Dung cáo

từ: “Ta sẽ không đưa các muội vào cửa, ta đi trước cùng Tam thẩm nương nói một

tiếng, báo bình an, đỡ khiến các nàng lo lắng.”



Lâm Cẩn Dung cũng không giữ hắn lại, cách qua xe ngựa

cảm tạ hắn: “Đa tạ Tam ca, làm phiền huynh nói với mẫu thân ta, qua mấy ngày

nữa ta sẽ tới vấn an bọn họ.”



Xe ngựa dừng lại ở nhị môn, ma ma ân cần tiến lên đỡ

Lâm Cẩn Dung xuống xe, đều hành lễ chúc mừng nàng cùng Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung

ngẩng đầu nhìn Lục phủ chìm trong bóng đêm, trầm tĩnh phân phó Anh Đào:

“Thưởng, phàm là người hôm nay giúp đỡ chuyển này nọ, tiếp đón, thì đều

thưởng.”