Thế Hôn
Chương 364 : Bẩm báo
Ngày đăng: 22:06 21/04/20
Nhóm ma ma chỗ nhị môn vốn là ôm tâm tư, vừa nghe thấy
câu này của Lâm Cẩn Dung trong ánh mắt đều lộ ra ánh sáng. Nhị thiếu phu nhân
cường thế trở về a, có câu là, có tiền có thể sai sử cả ma quỷ mà, thời điểm
Nhị thiếu phu nhân chưa có nhi tử, có lúc bị đè ép, nhưng cũng chưa từng thấy
nàng có gì chột dạ lùi bước. Nay nàng đã có nhi tử, Nhị gia lại làm quan, tiền
tài bên người lại nhiều, phải khí thế như vậy mới đúng.
Mọi người tự so sánh cao thấp, từ trước Nhị phòng thất
thế, thời điểm Đại phòng đắc thế không khỏi nịnh hót Đại phòng, sau Lâm Ngọc
Trân bị đè ép, rất nhiều người lại động tâm tư, trái phải lắc lư, nay thấy Lâm
Cẩn Dung lấy phương thức cường thế trở về, vừa vào cửa liền có thái độ bỏ qua,
sao có thể không khiến người cẩn thận cân nhắc? Vì thế không câu nệ có thật sự
muốn dựa vào Lâm Cẩn Dung hay không, vẫn là gió chiều nào theo chiều nấy, đều
bỏ ra tinh thần, dùng sức thổi phồng.
Lâm Cẩn Dung lại rất rõ ràng, một mực ôn hòa, chỉ phân
phó Phan thị: “Trời lạnh, bảo vệ Tứ thiếu gia thật tốt, đừng để bị đông lạnh.”
Các nàng hành tẩu trên đường đã bắt đầu vào đông, lúc này sắc trời mênh mang,
gió đêm mát mẻ, nhưng thật ra có chút se lạnh.
“Vâng, thiếu phu nhân.” Phan thị biết vâng lời, trong
hành động lại vừa đúng lộ ra vẻ hào phóng khéo léo quen mặt của nô bộc thế gia.
Nghị Lang được bao kín trong áo choàng sắc đỏ thẫm, mở to một đôi mắt đen láy
tò mò nhìn một đống người ở trước cửa, nửa điểm không luống cuống, tất nhiên là
khiến mọi người lại một phen cảm thán.
Lâm Cẩn Dung vừa lòng chi cực, mỉm cười phân phó ma ma
quản sự nhị môn: “Làm phiền ma ma đi cáo tội với trưởng bối một tiếng, đợi ta
rửa mặt chải đầu xong, lại mang Tứ thiếu gia đi dập đầu vấn an các trưởng bối.”
Ma ma kia vội vàng đáp ứng, đã thấy bên trong truyền
ra tiếng cười dài của Khang Thị: “Nhị tẩu xin thứ tội, ta nghênh đón chậm.” Nói
xong muốn cúi người xuống.
Lâm Cẩn Dung vội bước lên phía trước đỡ lấy Khang Thị:
“Tam đệ muội, hồi lâu không gặp, muội có khỏe không?”
“Khỏe, Nhị tẩu đi đường vất vả. Trong viện đã sớm thu
thập tốt, tại phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong yến hội, chờ tẩu rửa mặt chải đầu
xong sẽ thay tẩu tẩy trần đón gió.” Khang Thị mỉm cười đánh giá Lâm Cẩn Dung,
Lâm Cẩn Dung mặc một kiện vàng nhạt hoa văn mờ hình hoa bách hợp thêu chỉ bạc,
phía dưới là váy dài màu trúc diệp thanh, vấn tóc kiểu cài một cây trâm đi đôi
với khuyên tai phỉ thúy, so với từ trước đẫy đà hơn một chút, lại như cũ eo nhỏ
nhắn, phấn mặt má đào, mi dài như họa, không khỏi thở dài một tiếng: “Tẩu tử
càng ngày càng xinh đẹp, đi xa một chuyến nhưng lại không thấy nửa điểm tiều
tức cười chối từ: “Nhị thiếu phu nhân thật sự là quá khách khí, nô tỳ sao có
thể không biết xấu hổ, không cần……”
Lâm Cẩn Dung đem hộp gấm đặt vào trong tay nàng, ôn
hòa nói: “Bất quá là một đôi khuyên tai hồng san hô thôi, không thu nhận chính
là khinh thường ta. Chẳng lẽ ta đi đã hơn một năm, ngươi cũng xa lạ với ta
sao?”
Tố Tâm khẽ mím môi, mặt mày loan loan quỳ gối hành lễ:
“Cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ Nhị thiếu phu nhân ban thưởng.”
Phan thị bế Nghị Lang tiến vào, khó xử nói: “Thiếu phu
nhân, Tứ thiếu gia đang ngủ. Nô tỳ vì hắn đổi tã, đổi xong thì đã ngủ rồi.”
Nghị Lang đi đường xa, chỉ là khóc đã hao phí không ít
tinh lực, Lâm Cẩn Dung nhìn hắn ngủ say, thật là luyến tiếc dẫn hắn tới trước
mặt mọi người, đang trong lúc khó xử, chỉ nghe Tố Tâm ở một bên giống như vô
tình nói: “Đại để là gần đây trời lạnh, lão thái gia mấy ngày nay luôn mệt mỏi,
hôm nay nghe nói Nhị thiếu phu nhân dẫn Tứ thiếu gia trở về nhà, mới vừa có
chút tinh thần, cũng không biết có thể chống đỡ được tới khi nào, thiếu phu
nhân nên nhanh tới đó đi.”
Lâm Cẩn Dung nghe trong lời nói của nàng dường như có
chuyện, lại biết là tình hình của Lục lão ông không tốt, liền quyết tâm, từ
trong lòng Phan thị tiếp nhận Nghị Lang, thật cẩn thận bao kín chăn nhỏ, giống
như cất giấu bảo bối mà bước ra ngoài: “Đi, đến Tụ Hiền các.”
Ra cửa, thấy Sa ma ma đã đổi mới hoàn toàn, vẻ mặt chờ
mong đứng ở hành lang. Lâm Cẩn Dung đã dự kiến trước, cũng không có gì tiếc
nuối cùng bất mãn, chỉ nói: “Ma ma, theo ta tới vấn an lão thái thái thôi.”
Ý tứ này chính là sẽ không giữ bà lại, Sa ma ma vui
mừng vô hạn, tiến lên liền âm thầm cùng Tố Tâm trao đổi ánh mắt, lặng lẽ nắm
tay.
Lâm Cẩn Dung ôm Nghị Lang một đường bước vào, trên
đường “xảo ngộ” vài thủ hạ đắc ý từ trước của nàng, ví dụ như Hồ ma ma, Vương
gia. Đều là đi trên đường cùng nàng hành lễ vấn an, cũng không nói gì nhiều,
nhưng Lâm Cẩn Dung nhìn xem hiểu được, các nàng trong mắt đều lóe ánh sáng,
khát cầu, chờ mong, vui sướng. Các nàng ngóng trông nàng trở về, nàng trở về
rồi, các nàng thực vui mừng. Vô luận là làm thủ hạ của Lâm Ngọc Trân, hay là
làm thủ hạ của Tống thị, các nàng cũng không có ngày lành. Nàng không phải là
người cô đơn, thủ hạ của nàng cũng có vài người đắc lực hữu dụng.