Thế Hôn

Chương 365 : Lẫn nhau

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Đầu mùa đông Bình châu, ẩm ướt mà lạnh. Bóng đêm mênh

mang trong đình viện, sương mù nặng nề ẩm ướt đọng trên rừng trúc xanh tươi

trầm mặc, tụ thành một giọt nước trong suốt, mỗi khi có gió nhẹ thổi qua, tựa

như mưa lả tả rơi xuống, tình cảnh này, không thua gì một cơn mưa lây rây.



Một giọt lạnh lẽo rơi vào đầu Lâm Cẩn Dung, từ sợi tóc

của nàng lọt vào trong cổ áo, kích thích khiến nàng hơi rùng mình, càng thêm

thận trọng kéo áo choàng vây quanh Nghị Lang trong lòng, vì Nghị Lang tạo nên

một không gian ấm áp.



Tố Tâm ở một bên nhìn thấy, nhanh chóng đưa ra phân

tích. Vài vị thiếu phu nhân đều rất đau lòng con mình, nhưng vô luận là Đại

thiếu phu nhân, hay là Tam thiếu phu nhân, đa phần đều là ỷ lại cho nhũ mẫu,

không có ai giống như Lâm Cẩn Dung tự mình động thủ, kiên nhẫn cẩn thận đến cực

điểm. Bất quá cũng đúng, hài tử này có được không dễ dàng, Tố Tâm ngầm thở dài

một tiếng, nói: “Thiếu phu nhân, không bằng chờ gió ngưng thổi lại tiếp tục đi

qua?”



Lâm Cẩn Dung đã sớm đứng lại, trong miệng lại nói: “Để

các trưởng bối chờ lâu sẽ không tốt.”



Tố Tâm cười nói: “Sẽ không, lão thái gia cùng lão thái

thái đều là người cực săn sóc.”



Giây lát, gió ngừng mưa nghỉ, mọi người lại tiếp tục

đi về phía trước, trong Tụ Hiền các đèn đuốc huy hoàng, nhưng lại im lặng bất

thường. Chung quanh đều tản ra hơi thở suy vong, Lâm Cẩn Dung nghĩ như thế. Có

một vài chuyện ngoài ý muốn cố gắng thì có thể né tránh, chỉ có sinh lão bệnh

tử là không thể ngăn cản. Hành lễ xong, nhìn Lục lão ông im lặng nằm trên tháp,

Lâm Cẩn Dung đột nhiên sinh ra chút thương cảm thỏ khóc thương cho hổ.



Dưới ngọn đèn sáng ngời, vẻ thản nhiên sầu lo cùng bi

thương của nàng có vẻ phá lệ rõ ràng, Lục lão ông miễn cưỡng lên tinh thần, Lục

lão phu nhân tâm tình ủ dột, lại có Lâm Ngọc Trân và mọi người khác đến, đều

nhìn xem thập phần rõ ràng. Lục lão ông thật cao hứng, ánh mắt vui mừng của hắn

thu hồi từ trên mặt của Lâm Cẩn Dung, rồi rơi xuống hài tử ngủ say trong lòng

nàng, biểu tình hiền lành đến cực điểm: “Ngủ rồi sao? Ôm lại đây cho ta xem.”



Lâm Cẩn Dung tiến lên vài bước, đem Nghị Lang đưa tới

trước mặt hắn, tự nhiên mang theo vài phần ý cười: “Hắn không thích ngồi xe

ngựa, một đường khóc lóc không ngớt.”



Lục lão ông vươn tay tiếp nhận Nghị Lang, Tống thị vội

vàng ra phía sau hắn lấy gối dựa, để hắn ngồi thoải mái hơn, đồng thời đứng dậy

không quên thay hắn đè lại chăn. Lâm Cẩn Dung chú ý tới, thời điểm Tống thị làm

việc này, Lâm Ngọc Trân chỉ đứng ở một bên nhìn, ngay cả ý tứ tiến lên hỗ trợ
mày, nói: “Hôm nay là thay Nhị tẩu con thiết yến tẩy trần, sẽ không chú ý quy

củ này, đều ngồi xuống ăn cơm thôi.”



Khang Thị quỳ gối hành lễ cảm tạ, rốt cuộc vẫn hầu hạ

mọi người xong mới đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, hướng tới Lâm Cẩn

Dung cười, thấp giọng nói: “Nhị tẩu, đây đều là món tẩu thích ăn.”



Lâm Cẩn Dung ở dưới bàn lặng lẽ cầm tay nàng, thấp

giọng nói: “Làm phiền muội rồi. Sao không thấy Lực Lang?”



Khang Thị lại cười nói: “Hắn đang ngủ.” Lời còn chưa

dứt, Tống thị liền thản nhiên liếc nàng một cái.



Đồ thị đĩnh đạc nói: “Đang ngủ? Ta nhớ rõ Lực Lang mỗi

ngày sẽ bồi bên cạnh tặng tổ phụ một lúc mà, hôm nay tiểu Tứ đệ của hắn trở về,

hắn lại đang ngủ sao?”



Khang Thị thấp giọng nói: “Vâng, ban ngày hắn thấy ta

uống trà, khóc lóc đòi uống, uống xong ham chơi không ngủ trưa, trời tối liền

buồn ngủ rồi.”



Tống thị thản nhiên nói: “Ta nói con cũng quá cưng

chiều hài tử rồi, nhỏ như vậy cho nó uống trà làm cái gì!”



Khang Thị bộ dạng phục tùng rũ mắt đứng lên nghe giáo

huấn: “Bà bà nói phải.”



Lục lão phu nhân uy nghiêm quét mọi người một cái,

nói: “Ăn cơm thôi! Bất quá chỉ là một ngụm trà, tiểu hài tử khóc nháo đòi,

người nào làm nương mà không mềm lòng chứ?”



Tống thị nhanh đứng lên: “Bà bà nói phải.”



“Ăn cơm, ăn cơm!” Lục lão phu nhân không kiên nhẫn

nhíu mày, chỉ vào một đĩa thủy tinh đặt trước mặt Lâm Cẩn Dung: “Nhị lang tức,

con nếm thử đi, đây là Tam đệ muội con tự tay làm, vị rất ngon.”



Lâm Cẩn Dung theo lời nếm qua, khen ngợi một phen,

nhìn về phía Khang Thị: “Tam đệ muội có tâm, đa tạ.”



Khang Thị cười: “Đều quan tâm lẫn nhau thôi.”