Thế Hôn

Chương 366 : Trân bảo

Ngày đăng: 22:06 21/04/20


Trong chốc lát dùng cơm xong, mọi người theo thứ tự

đứng dậy đến phòng Lục lão ông.



Nhưng thấy ba người Lục Kiến Trung, Lục Kiến Lập, Lục

Kinh đã sớm ăn xong, tất cả đều vây quanh ở bên người Lục lão ông, hoặc ngồi

hoặc đứng, sắc mặt nghiêm túc, lặng yên không một tiếng động.



Lục lão phu nhân vội nhỏ giọng nói: “Như thế nào rồi?”



Lục Kiến Lập nhanh tiến lên từng bước đỡ lão nương,

thấp giọng nói: “Phụ thân đang ngủ.” Vốn bọn họ ăn xong đã tới đây, chỉ thấy

tay Lục lão ông ôm quanh Nghị lang, tằng tổ phụ và tằng tổ tôn đều ngủ say liền

không dám phát ra tiếng, chỉ đứng ở một bên.



Lục lão phu nhân thở dài, quay đầu nói với Lâm Cẩn

Dung: “Vốn thấy tổ phụ con hôm nay có tinh thần, đại để là muốn cùng con nói

nhiều chuyện, nghe con kể về chuyện trong kinh, nhưng nhìn bộ dáng này, vẫn là

chống đỡ không được. Tản đi thôi.”



Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Con ôm hài tử trở về, đỡ

cho lúc hắn tỉnh khóc nháo, ầm ỹ tằng tổ phụ hắn.”



Lục lão phu nhân nói: “Cũng tốt, ngày mai tổ phụ con

dậy thì lại ôm hắn tới đây.”



Lâm Cẩn Dung đáp ứng, vững bước tiến lên, Lục Kiến Lập

vừa vặn đứng ở một bên, thấy thế vươn tay đi ôm Nghị Lang, cũng là có ý tứ muốn

thân thiết gần gũi. Ai ngờ mới bế lên, Nghị Lang liền lặng lẽ mở mắt, nhìn

quanh trái phải, không thấy được người quen thuộc, “Oa” một tiếng liền khóc

lên.



Lục Kiến Lập rất xấu hổ, muốn dỗ hắn, lại sợ ầm ỹ Lục

lão thái gia, không dỗ hắn, cũng sẽ ầm ỹ Lục lão thái gia, trong hai cái khó

này chỉ có thể nhanh chóng đưa cho Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung mới vuốt ve Nghị

Lang, Lục lão ông liền tỉnh lại: “Làm gì vậy?”



Lão thái thái vội ôn nhu nói: “Là Nghị Lang khóc, hắn

tỉnh rồi.” Lời còn chưa dứt, Lục lão ông liền phát ra một trận ho khan kịch

liệt. Mọi người chạy nhanh tiến lên, xoa lưng vuốt ngực, rót nước.



Lâm Cẩn Dung ra hiệu cho Đậu Nhi, bao nhanh chăn phủ

trên người Nghị Lang, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, xoay người đi ra ngoài.



Lục lão ông một tay túm áo, một tay chỉ vào bóng dáng

mẫu tử nàng, Tống thị ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Cẩn Dung, trước khi Lục lão phu

nhân mở miệng liền cất tiếng nói: “Nhị lang tức, lão thái gia bảo con để Nghị

Lang lưu lại, hắn không sợ ầm ỹ.” Lời còn chưa dứt, đã nhận được ánh mắt tán
“Các ngươi đi về trước an trí, sau đó ta sẽ trở về.” Nói xong đi đến bên người

Lục lão phu nhân đỡ bà, cười nói: “Ta cũng đưa tổ mẫu.”



Lục lão phu nhân thấy nàng, thần sắc hơi thay đổi, đối

với Lâm Ngọc Trân vẫn thản nhiên: “Đi thôi.”



Nhìn theo Lục lão thái thái ra cửa, Lục Kiến Trung mới

hướng Tống thị gật đầu ý bảo, Tống thị liền lôi kéo Đồ thị, dẫn theo Khang Thị

im ắng đi ra ngoài.



Lục Kiến Trung không rời đi, tự mình hầu hạ Lục lão

ông uống thuốc xong một lần, lại đợi sau một lúc lâu, xác nhận Lục lão ông quả

nhiên đang ngủ, mới ý bảo Lục Kiến Lập theo hắn ra gian bên ngoài, thấp giọng

nói: “Cẩn thận một chút.” Lại xoa bóp quần áo của Lục Kiến Lập: “Thật là đơn

bạc, sẽ bị đông lạnh mất.” Không đợi Lục Kiến Lập mở miệng, liền phân phó Lục

Kinh: “Đi lấy áo khoác da cáo trong phòng ta tới cho Tam thúc phụ con mặc.”



Lục Kinh lên tiếng, bước nhanh rời đi.



Lục Kiến Lập vội đáp: “Ta cũng có mà.”



Lục Kiến Trung đè lại bờ vai của hắn, thấp giọng nói:

“Khách khí với ta làm cái gì, chúng ta là thân huynh đệ, khách khí với nhau sẽ

khiến người ta thất vọng đau khổ. Là mới mà, ta còn chưa từng mặc qua, đệ cứ

cầm đi.”



Lục Kiến Lập môi giật giật, rặn ra một câu: “Đa tạ Nhị

ca.”



Lục Kiến Trung hòa ái cười: “Cảm tạ cái gì? Mấy ngày

nay ta canh giữ ở bên người phụ thân, đột nhiên cảm thấy nhân sinh bất quá chỉ

là như thế, từ trước ta ít quan tâm đến đệ. Chúng ta chỉ có 3 huynh đệ, Đại ca

hàng năm ở bên ngoài, hiện nay, đã là nhiều năm không gặp hắn, cũng không biết

hắn thành bộ dáng gì nữa? Nhưng thật ra hai huynh đệ chúng ta, hằng ngày ở nhà,

lại không thường xuyên ở cùng một chỗ uống rượu trò chuyện, không công lãng phí

rất nhiều thời gian.”



Lục Kiến Lập có chút cảm khái, thở dài một tiếng, cũng

không nói gì nhiều, chỉ thấp giọng nói: “Nhị ca nhanh đi đi, đừng lại trì hoãn

lâu.”



Lục Kiến Trung nhấc lên mành cửa nhìn Lục lão ông nằm

trên tháp, vỗ nhẹ đầu vai Lục Kiến Lập: “Có việc thì gọi ta.” Nói xong tự đi ra

cửa phòng. Đi tới trước cửa, thấy trong rừng trúc có đèn đuốc hiện lên, rồi lại

tắt đi, liền lạnh lùng cười, bước đi tiến vào trong rừng trúc.